“Tôi nói cho cậu Tông Trạch biết, xiên nướng thì phải ăn như vậy, răng cắn chặt vào một bên ngoài của que xiên nướng, chú ý cường độ của lực, cắn thật mạnh và nhanh thì cái que xiên nướng sẽ không có di chuyển.”
“Nếu cậu cắn nó quá lỏng, thịt trong que xiên nướng sẽ không lấy xuống được đâu.” Long Tuấn Hạo rất có kinh nghiệm nói cho Liễu Tông Trạch.
“Tôi cùng anh không oán cũng không hận, vì sao anh cứ coi tôi như thằng khờ vậy nhỉ?’ Liễu Tông Trạch trừng mắt hỏi.
Long Tuấn Hạo cười hắc hắc, tay cầm một que xiên nướng nói: “ Cậu cũng đừng có mà không phục! Tôi còn chưa thua ai về khoản ăn thịt xiên nướng này đâu.”
“Cút đi! Cút đi!” Liễu Tông Trạch bực bội khoát khoát tay, sau đó liền cầm lấy một cái chén được dùng một lần, dùng cái que sắt hướng xuống dưới đáy bát, “ba” một tiếng đâm thẳng xuống dưới đáy bát.
Sau đó, Liễu Tông Trạch liền giữ chặt thịt bên ngoài xiên nướng dưới đáy bát, đem cái que xiên nướng rút ra một cách cực kì thuận lợi, mà thịt nướng trên que xiên nướng thì lưu lại toàn bộ trong chén.
Liễu Tông Trạch giống như đang uống rượu, anh ta ngửa cổ lên đem thịt nướng trong bát đổ tất vào miệng.
“Mẹ nó chứ, sợ đấy, cậu học nó ở đâu đấy?” Trên gương mặt của Long Tuấn Hạo tràn đầy kinh ngạc.
“Cái này tất cả đều là do kinh nghiệm.” Liễu Tông Trạch kiêu ngạo trả lời.
Hai người cùng nhau vừa uống rượu vừa ăn thịt xiên nướng, vừa khoe khoang vừa đánh rắm, nhìn bộ dáng không buồn cũng không có lo lắng gì.
Nhưng trên thực tế, bọn họ cũng đang trong tình trạng vô cùng khó khăn, bây giờ khối tập đoàn Đế Phong đang liên tiếp gặp khó khăn tại các chi nhánh trong các thành phố lớn, cho nên bây giờ bọn họ đang vô cùng náo loạn.
Lúc này bọn họ mới trốn đến trong cái quán bán đồ nướng nhỏ này, tùy tiện mà uống một chút để thả lỏng tâm trạng một phen.
“Chính là anh ta sao, chỗ dựa của nhà họ Cao kia cũng thật tài giỏi đấy! Vậy mà có thể huy động được lực lượng ở bên kia biên giới.”
“Nếu không thì tôi sẽ cho hộ vệ ở khối tập đoàn Đế Phong lén lút quay trở lại, cùng với nhà họ Cao kéo ra chiến trận đánh một phen.” Long Tuấn Hạo căm ghét bất bình nói.
Uống ực một ngụm bia.
Liễu Tông Trạch cũng than nhẹ một tiếng, nói: “Đây cũng là người tài giỏi trong thủ đô, đây mới thực sự là người cầm quyền!”
“Đồng thời hiện tại chúng ta cũng không thể có hành động thiếu suy nghĩ được, dù có chịu ấm ức đi chăng nữa, cũng chỉ có thể cắn răng, nuốt xuống dưới bụng, ngàn vạn lần không thể làm rối loạn kế hoạch của anh Phong.” Liễu Tông Trạch nhíu mày nói.
“Tôi biết rồi.” Long Tuấn Hạo càng thêm phiền muộn.
Trí thông minh của anh ta cũng không thấp, nhưng anh ta cực kì chán ghét những chuyện này.
Nếu như có thể, anh ta càng thích chỉ huy quân đội hơn, kéo ra chiến trường đánh một trận ra trò, dùng nắm đấm để nói chuyện.
Đơn giản thô bạo, làm gì có nhiều khúc mắc như vậy.
Nhưng mà đất nước Việt Nam không phải một quốc gia có chiến loạn, rất nhiều chuyện nhất định phải tuân thủ theo các quy tắc.
Nếu không tuân thủ quy tắc của nước Việt Nam thì cũng đồng nghĩa với việc đối đầu với toàn bộ đất nước Việt Nam.
Không nói đến một cái khối tập đoàn Phong Hạo nho nhỏ, chính cái cường quốc nước ngoài phát triển ở Hoa Kỳ kia, cũng không dám xem thường đất nước Việt Nam.
“Về mặt hàng không, chiến hạm, vũ khí hạt nhân siêu cấp, bấy giờ đất nước Việt Nam đã sớm cũng không thể so sánh với quốc gia lạc hậu trước kia.”