Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 742


Anh không quan tâm đến bà lớn cho lắm, nhưng đối với loại vấn đề nghiêm trọng như thế này, Cao Phong cũng sẽ không trốn tránh.


Bệnh viện Nhân dân số một của thành phố Hà Nội.


Khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đến đây, ba anh em Kim Nhạc Sơn, Kim Phúc Khang, Kim Ngọc Hải và người nhà của mỗi người họ đều có mặt ở đó.


Kim Ngọc Dung vốn định chất vấn Kim Tuyết Mai tại sao lại đến muộn, nhưng nhìn thấy Cao Phong, nên không dám nói nhiều.


Mấy người Kiều Thu Vân nhìn thấy Cao Phong, ảnh mắt có hơi phức tạp, nhưng sau cùng vẫn không nói gì.


“Mẹ, bà nội thế nào rồi a?” Kim Tuyết Mai lo lắng hỏi.


“Vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong, hiện tại tình trạng không rõ lắm.” Kiều Thu Vân than thở nói.


“Sức khoẻ của bà nội trước nay rất tốt, sao lại đột nhiên lại bị phát bệnh? Lần kiểm tra sức khỏe vừa rồi còn không có vấn đề gì cơ mà!” Kim Tuyết Mai có hơi nghi ngờ.


Kim Nhạc Sơn ánh mắt lóe lên một cái, tiếp đó nói: “Tuổi tác lớn rồi, giống như máy móc dùng lâu rồi cũng sẽ hư hại, có thể phát sinh vấn đề bất cứ lúc nào.” Cao Phong hơi nhíu mày nhìn Kim Nhạc Sơn, hỏi: “Là ai đã phát hiện ra bà lớn?”


Kim Nhạc Sơn sửng sốt, biết chuyện này không thể giấu diếm được, nói: “Là khi Hồng Vũ đem đồ ăn cho bà lớn, thì phát hiện bà lớn đã ngã trên mặt đất rồi.”


“Có phải hay không hả Hồng Vũ?” Kim Nhạc Sơn kêu lên một tiếng.


“À, vâng, phải, chính là như vậy.” Kim Hồng Vũ như chợt bừng tỉnh, nhanh chóng gật đầu đáp.


Trong suốt quá trình này, Cao Phong luôn quan sát biểu cảm của Kim Nhạc Sơn, lại đem biểu cảm trên gương mặt của hai người Kim Phúc Khang và Kim Ngọc Dung thu hết vào tầm mắt.


Kim Ngọc Dung còn tốt, không có biểu hiện gì khác thường, mà Kim Phúc Khang rõ ràng là trong lòng có quỷ, nhìn vẻ mặt là có thể thấy được.


Nhưng Cao Phong cũng lười nói nhiều, mọi chuyện vẫn phải đợi đến khi bà lớn tỉnh lại rồi mới nói sau.


“Kim Tuyết Mai, nếu bà nội mà xảy ra chuyện gì, về việc này cô có trách nhiệm không thể nào thoái thác được.” Cao Phong không dự định nói nhiều, nhưng Kim Ngọc Dung thì sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.


Kim Tuyết Mai sửng sốt, cau mày nhìn Kim Ngọc


Dung, hỏi: “Tôi có trách nhiệm gì cơ chứ?”


“Ha ha, hôm nay không phải chính cô đã làm cho bà nội tức đến run cả người sao? Nếu bà nội không tức giận tột độ như vậy, sẽ nói ra lời cắt đứt quan hệ với cô sao?” Kim Ngọc Dung cười giễu một tiếng.


“Cô!” Kim Tuyết Mai trừng mắt nhìn Kim Ngọc Dung, thực sự không có tâm trạng cãi nhau với cô ta.


“Tuyết Mai, không cần để ý đến tiếng chó sủa đầu, xã hội này có quá nhiều rác rưởi.”


“Nếu như gặp một con đều cãi với nó vài câu, vậy thì chỉ lãng phí thời gian của chúng ta mà thôi.” Cao Phong hờ những nói.


Kim Ngọc Dung đột nhiên quay đầu nhìn Cao Kình Thiên hét lớn: “Cao Phong, anh đang mắng ai vậy hả?”


“Mắng cô đấy! Lại còn sủa với tôi nữa, tôi lập tức cho cô ăn tát đấy!”


“Tôi lại muốn xem xem, ai có thể giúp được cô! Ai dám giúp cô!” Cao Phong nhíu mày, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung.


Kim Ngọc Dung rụt cổ, khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng lại.


Rất nhanh, đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, một vị bác sĩ bước ra ngoài.


“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ kêu lên.


“Chúng tôi, chúng tôi đều là người nhà của bệnh nhân!” Kiều Thu Vân vội vàng hôn lên.


“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được tốt lắm, thiết bị điều trị của chúng tôi không thể đảm bảo rằng ca phẫu thuật sẽ thành công, đề nghị mọi người nên chuyển đến bệnh viện khác.” Bác sĩ lắc đầu nói.


“Cái gì?”


Kim Ngọc Hải nghe xong thì sửng sốt, vội hỏi: “Bác sĩ, rốt cuộc là có chuyện gì?”


“Hiện tại trong não bộ của bệnh nhân có một vùng lớn bị úng nước, không ngừng chèn ép các dây thần kinh của não bộ, đợi khi dịch não tủy đạt đến một lượng nhất định, bệnh nhân sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái nguy kịch”.


“Vừa rồi chúng tôi chỉ mở một lỗ nhỏ bằng kim, lấy một phần não bị úng nước trong hộp sọ của bệnh nhân ra.”


“Nhưng đây chỉ là cách giải quyết tạm thời, dịch não vẫn không ngừng hình thành! Muốn hoàn toàn ngăn chặn tình trạng này, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật.” Bác sĩ cẩn thận giải thích cho mọi người.


Kim Ngọc Hải nghe được lời này càng hoảng hốt, Bệnh viện Nhân dân số một Hà Nội, tuyệt đối là bệnh viện có trình độ y tế giỏi nhất Hà Nội rồi!


Nếu họ không thể phẫu thuật, bọn họ còn có thể đi đâu? “Tại sao lại không thể thực hiện ca phẫu thuật? Phẫu thuật đi, chúng tôi sẵn sàng ký tên.” Kim Ngọc Hải giọng điệu hoảng hốt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK