Sống hoặc chết, hai kết quả này không giống nhau mà hoàn toàn trái ngược, cũng đại diện cho hai ý nghĩa khác nhau.
Lâm Vạn Quân gật đầu thật mạnh, nói: “Đúng vậy! Cậu Phong! Sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ có thể thật sự yên ổn, cuối cùng cũng không còn ai có thể chống lại cậu.”
“Có lẽ có thể đủ để xoay chuyển số mệnh trời sinh!”
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu rồi tiếp tục nói: “Lão Lâm Quân! Mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Trước đây cuộc sống biết bao gian nan mà cháu đều vượt qua cả rồi.”
“Trong mắt của cháu, cái gọi là vận mệnh này chẳng là cái thá gì!”
“Nếu cháu không tin cũng không sao, còn cho dù cháu tin tưởng thì cháu cũng càng tin rằng mình có thể thay đổi vận mệnh.”
“Trời đất không có tính người, mọi thứ đều tầm thường như súc vật, Cao Phong cháu có gì mà phải sợ hãi?”
Lúc này tâm trạng của Cao Phong đột nhiên có sự thay đổi cực lớn, anh chắp tay sau lưng, cất bước đi ra khỏi phòng.
“Cậu Phong! Tôi còn có một việc muốn nói với cậu.” Lâm Vạn Quân đứng lên, hít sâu một hơi rồi nói.
“Chuyện gì?” Cao Phong hơi dừng bước.
“Năm đó bà chủ không yêu thương cậu, ngoài lời nói của ông Cao thì còn có một nguyên nhân khác.”
“Cậu không phải là con ruột của bà ấy.”
Lâm Vạn Quân hít sâu một hơi rồi nói một mạch.
“Gì cơ!”
Cao Phong nghe thế, đột nhiên quay đầu, ánh mắt khó tin trợn tròn nhìn Lâm Vạn Quân.
“Lão Lâm Quân! Chú… Chú nói cái gì vậy?” Giọng nói của Cao Phong run run hỏi.
Lâm Vạn Quân thở dài một tiếng, nói: “Câu Phong! Cậu không phải là con ruột của bà chủ.”
Ánh mắt Cao Phong trừng lớn, nhìn Lâm Vạn Quân khoảng hơn mười giây mới híp mắt mở miệng hỏi: “Thật nực cười! Vậy mẹ của cháu là ai?”
“Tôi cũng không biết! Cậu không phải là cốt nhục của bà chủ, ông cụ Cao cũng không phải ông nội ruột của cậu.”
“Từ đầu đến cuối, cậu không phải là con cháu nhà họ Cao.”
Sau khi Lâm Vạn Quân nói những lời này, toàn thân Cao Phong như bị điện giật, sắc mặt lại trắng bệch.
Đầu ong ong khiến cho Cao Phong mất đi khả năng tự hỏi.
Tối hôm nay nói chuyện cùng Lâm Vạn Quân thật sự khiến Cao Phong cảm thấy như mở ra một thế giới mới.
Cao Phong cảm thấy mệnh Thiên Sát cái gì đó đã đủ vô lý khó tin rồi.
Lúc này Lâm Vạn Quân nói ra chuyện bí mật đó, khiến Cao Phong cảm thấy càng thêm không thể nào tin nổi.
Cao Phong anh lại không phải là con cháu nhà họ Cao sao?
“Hít hà!”
Cao Phong hít sâu một hơi, anh thật sự không ngờ.
Lúc trước nói chuyện với Kim Tuyết Mai ở Thành phố Hà Nội, lời nói của Kim Tuyết Mai như một lời tiên tri.
Khi đó, Diệp Thiên Long đích thân tới Thành phố Hà Nội, nói rằng Kim Tuyết Mai không phải con cháu của nhà họ Kim.
Kim Tuyết Mai nói, cuối cùng cô cũng rõ vì sao Kiều Thu Vân đối xử không tốt với cô như thế rồi.
Mà Cao Phong cũng thuận miệng nói chuyện Lâm Thục Lan cũng không đối xử tốt với anh.
Kim Tuyết Mai liền nói đùa, không chừng Cao Phong cũng không phải con cháu của nhà họ Cao.
Lúc ấy từ đầu đến cuối Cao Phong đều không tin. Nhưng ai có thể nghĩ rằng một câu thuận miệng ấy của Kim Tuyết Mai lại là sự thật?
“Lão Lâm Quân! Chú đừng đùa nữa. Chuyện này chẳng vui chút nào.”
Ánh mắt Cao Phong trừng lớn, sau đó giống như muốn chạy trốn, xoay người bước đi.
“Cậu Phong! Mặc kệ là cậu có tin hay không, từ trước đến giờ tôi đều không lừa gạt cậu về chuyện này.”
“Lời nói của tôi đều là sự thật. Cậu thật sự không phải là máu mủ của nhà họ Cao.” Lâm Vạn Quân âm thầm than nhẹ một tiếng.
Cao Phong nghe vậy, vẫn chậm rãi bước đi, quay đầu hỏi: “Cháu không phải là máu mủ của nhà họ Cao. Vậy chú nói cho cháu biết đi, cháu từ đâu tới?”
“Nếu như cháu không mang trong mình dòng máu của nhà họ Cao, vậy thì cháu đến từ đâu chứ?”