“Tránh ra! Các người có ngốc không, tránh ra cho ông đây đi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặt có vết sẹo lớn bất ngờ từ trong giữa nhóm của hàng trăm người đó, lớn tiếng quát tháo những người phía trước.
Những người bên phía Trần Anh Thảo rùng mình sợ hãi, sau đó nhiều người lại tránh sang một bên.
Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới biết những người này không phải ở đây để đối phó với sư thầy Thanh Tâm!
Nghĩ vậy, những người trước đó đã lặng lẽ rút lui, lại đứng bên cạnh sư thầy Thanh Tâm, trông như thể họ sẽ cùng sư thầy Thanh Tâm tiến và lui.
Mà lúc này, Cao Phong chắp hai tay sau lưng, đáy mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo.
Bởi vì người có khuôn mặt đầy sẹo lại là một người trung tuổi, chính ông chủ Thái Nhĩ, ông chủ của khu nông nghiệp này.
Hai ngày nay ông ta không gặp ai, thì ra là ra ngoài tìm người hỗ trợ?
Hiện tại, Thái Nhĩ đang gây hấn với mọi người, cuối cùng ông ta muốn làm gì, không cần nói mọi người ở đây đều đã rõ ràng.
Mà Cao Phong cũng từng cảnh cáo ông ta rằng nếu ông ta lại đến khiêu khích Cao Phong, ông ta nhất định sẽ chết.
Bây giờ xem ra Thái Nhĩ đã không coi trọng lời nói của Cao Phong!
“Thình thịch thình thịch!”
Dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, Thái Nhĩ chạy phía trước, trực tiếp cùng với ba trăm người, đi tới trước mặt Cao Phong.
Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là nhằm vào Cao Phong.
Đối với Sư thầy Thanh Tâm và những tín đồ ở đó, Thái Nhĩ không coi họ là gì.
Về phần sư thầy Thanh Tâm, và những người tín đồ ở bên kia trong mắt của Thái Nhĩ chỉ là một lũ ngu ngốc.
“Thằng nhóc! Không phải rất ghê gớm sao, mày ghê gớm nữa cho tao xem!”
Lúc này, Thái Nhĩ đang cầm trên tay một khẩu súng tiểu liên, chỉ vào Cao Phong cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng ngông cuồng.
Mà phía sau ông ta, có chính là mấy người trung niên cùng nhau đi đối phó Cao Phong ngày hôm đó.
Cao Phong hơi hơi liếc mắt một cái, cũng không vội nói chuyện.
Trần Anh Thảo bước nhanh đi tới, đứng bên cạnh Cao Phong.
“Hì hì, xem ra Đại ca Thái Nhĩ vẫn chưa chịu thua!”
“Ba trăm người, tất cả đều có súng, cậu thiếu niên này chắc chắn sẽ không sống được.”
Rất nhiều người xung quanh đều chế nhạo, khinh thường.
Vừa rồi Cao Phong còn kiêu ngạo, ủng hộ Trần Anh Thảo chống đỡ.
Vậy mà bây giờ, anh ta sẽ sớm bị bắn chết, phải không?
Mọi người càng nghĩ đến, trong lòng vui sướng vô cùng.
“Đại ca Mạc Nhĩ, chính là cậu ta! Chính là thằng nhóc này.”
“Đồ rác rưởi đến từ Việt Nam mà lại dám làm chuyện xằng bậy ở đây, đúng là càn rỡ.”
Thái Nhĩ chế nhạo, rồi nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên tên Mạc Nhĩ này có đôi mắt hình tam giác, giống như một con rắn độc, làm cho người ta có cảm giác ông ta vô cùng độc ác.
Trang bị trong tay của gã ta càng đẹp mắt và cao cấp hơn những người kia.
Có lẽ sau một thời gian dài phát triển, thực lực cũng mạnh hơn một chút.
Nếu không cũng sẽ không dễ dàng mang theo ba trăm người, và tất cả bọn họ đều được trang bị vũ khí vô cùng đặc biệt.
“Nói chuyện chính, mày nhắc tới Việt Nam làm gì?”
Mạc Nhĩ khẽ cau mày khi nghe những lời của Thái Nhĩ, gã ta gầm lớn một tiếng.
“Ách…”
Nghe vậy Thái Nhĩ sửng sốt nhưng sau đó mỉm cười nói: “Đại ca Mạc Nhĩ, Việt Nam không phải là một nơi rác rưởi sao?”
“Tôi nhớ rất rõ, trước kia đại ca cũng nói những lời như vậy.”
Mạc Nhĩ nghe thấy những này thì chỉ hừ lạnh một cái rồi nói: “Đó là trước đây, còn từ giờ trở đi, khu vực Tây Vực, Việt Nam…”
“Thôi bỏ đi!”
Mạc Nhĩ muốn nói điều gì, nhưng sau đó lại không lên tiếng, chỉ cắn răng ngậm miệng.