Cùng lúc đó, tại thành phố Phù Sinh.
Cao Phong ngồi ở trên một chiếc ghế nhựa, lười biếng dựa lưng vào ghế.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, bày một ít xiên que thịt nướng, còn có một ít đồ ăn vặt khác, thoạt nhìn trông rất thoải mái và mãn nguyện.
Mà Lâm Hướng San vẻ mặt thoạt nhìn trông rất thận trọng, trong lòng cũng rất là thấp thỏm, ở trên ghế đứng ngồi không yên.
Những người đó là những người ban đầu xem, thế nhưng một người cũng chưa rời đi, ngược lại là càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều ánh mắt của nhiều người, đều tụ tập ở trên người Cao Phong.
Cao Phong không có bất cứ điều gì khác thường, lẳng lặng ăn đồ ăn.
Lâm Hướng San cảm thấy khó chịu vì có quá nhiều người, xem đến một hồi không còn được tự nhiên, không vặn vẹo được thân thể.
“Cao Vũ, cái này cho anh.” Đôi tay Lâm Hướng San cầm một ly trà sữa ấm, đi tới trước mặt Cao Phong và đưa cho anh.
“Thôi, bỏ xuống đi.” Cao Phong trong tay cầm một cây xiên que thịt nướng, xua xua tay nói.
“Anh, anh liền không căng thẳng sao?” Lâm Hướng San nhéo nhéo ngón tay, ngẩng đầu hỏi.
“Căng thẳng cái gì?” Cao Phong khẽ cười một tiếng hỏi.
“Này… Em biết anh rất lợi hại, nhưng mà Lê Tiểu Quyền bọn họ cũng biết anh rất lợi hại.”
“Cho nên nếu không có mười phần trên mười nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ, lúc này đây bọn họ như vậy là có phần nắm chắc, chắc hẳn là gọi rất nhiều người đến!”
Lâm Hướng San nói ra cũng là làm chính mình lo lắng, trong lòng là càng vô cùng thấp thỏm.
“Không có việc gì, dù sao có chạy cũng không được, không bằng liền thản nhiên tiếp thu đi.” Cao Phong khẽ lắc đầu, cầm lấy trà sữa uống một ngụm.
“Anh!” Lâm Hướng San rất là bất đắc dĩ.
“Ăn đi! Ăn đi! Đây là một bữa cơm cuối cũng.” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, hơi hơi cắn chặt răng.
Hắn đang đợi, chờ người của hắn lại đây.
Lúc này đây, hắn xác thật là hoàn toàn muốn chuẩn bị, cho nên càng có thêm nhiều thời gian một chút.
“Cao Vũ, trước mắt chúng ta không bị thiệt hại gì cả, vẫn là đi trước đi!”
“Lấy thực lực của anh, như anh ra sức, bọn họ chắc chắn ngăn không được anh.”
Lâm Hướng San luôn mãi do dự, vẫn là khuyên Cao Phong.
Cô biết khi lâm trận mà bỏ chạy thì chính là một hành vi không đúng, những mà mặt mũi sao có thể so sánh với sự an toàn được, đó chính là không đáng giá để nhắc tới!
Nhưng mà, Cao Phong vẫn như cũ ngồi như núi Thái Sơn, lù lù bất động.
Anh nếu đã quyết định muốn chiếm thành phố, không thể nào lại tiếp tục nhường như thế?
Đang lo không biết xuống tay như thế nào, Lê Tiểu Quyền cùng hai người họ liền bắn trúng đích, hắn cũng sẽ không buông bỏ cơ hội tốt như vậy.
Lộn xộn!
Càng lộn xộn càng tốt!
Lộn xộn như thế, mới có thể ra dáng một anh hùng!
“Không có việc gì, hôm nay tôi liền cho bọn chúng một bài học tốt nhớ đời.”
“Nếu như có cơ hội trong tương lai, tôi tự mình đi dạy dòng họ bọn họ, cho dòng họ bọn họ một khoá học tốt.”
Cao Phong buông ly trà ra khỏi tay mình và nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, cảm nhận được độ ấm trên mặt ly, nhàn nhạt cười nói.
Lâm Hướng San, thái độ đối với Cao Phong là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cô càng thật sự không biết, Cao Phong tự tin đến tột cùng như vậy rốt cuộc là từ đâu mà ra.
“Đứa nào không có mắt chọc cậu Lê của chúng ta vậy này, cứ xem là người đó sống không có sự kiên nhẫn nào đi?”
Bỗng nhiên, từ nơi xa truyền đến một âm thanh của giọng nói cực kỳ cao ngạo.
Mọi người đều đang hướng tới âm thanh từ nơi xa truyền đến, xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trẻ với cái đầu cạo trọc, trong tay xách theo một ống thép sáng loáng, phía sau đi theo không dưới ba mươi người đàn ông mạnh mẽ cầm trong tay nào là dao, súng và cả dùi cui, động tác nhất trí từ hướng bên này bước tới.
Nhìn thấy một tình cảnh này, những người đứng xem ở đường phố Phù Sinh, đều là không tự chủ được lùi lại phía sau, tránh ra một bên nhường đường cho bọn họ.
“Này, Đây không phải Lâm Hùng Vĩ hay sao? Một tên bạo chúa ở thành phố Phù Sinh!”