Mặc dù trong lòng Diệp Thiên Long rất tò mò nhưng ông ta cũng biết có một số việc đúng là không thể tùy tiện nói cho người ngoài biết.
Cho nên, Diệp Thiên Long trầm ngâm hai giây rồi gật đầu một cái, không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi Lâm Thừa Khải làm xong những chuyện này, cũng không ở nhà họ Diệp lâu làm gì cả, bèn vội vàng rời khỏi đây.
Dù sao thì đây chính là chuyện mà ông Trần tự mình giao phó cho anh ta, anh ta còn phải quay về nghe lệnh.
Nhìn bóng lưng Lâm Thừa Khải rời đi, cả đám người Diệp Thiên Long và ông cụ nhà họ Diệp đều rơi vào im lặng.
“Ông cụ, sao thế?”
Diệp Thiên Long yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên cười to một tràng đầy sung sướng.
Giờ khắc này, trong lòng rất nhiều người đều lập tức yên tâm hơn nhiều.
Tâm trạng lo lắng trước đó cuối cùng cũng từ từ ổn định lại.
Cao Phong thật sự có thể đàm phán thành công với ông Trần, biến nguy thành an rồi sao?
Tuy rằng, lúc Lâm Thừa Khải nói cũng không có đưa ra kết quả chính xác.
Nhưng nếu ông Trần đã đồng ý thả Cao Phong ra, vậy thì rõ ràng là khá vui vẻ.
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ lắc đầu, nhìn về phía bầu trời đêm.
Chẳng lẽ, những chuyện tâm linh mà ông cụ nhà họ Phạm kia nói thật sự là có đạo lý sao?
“Cha, để con nói cho cha nghe.”
“Lần này, chúng ta thật sự không giúp cậu ấy một chút nào cả.”
“Tất cả những chuyện này. Kết quả sau cùng này đều là do một mình nó làm được sao?”
Diệp Thiên Long càng nghĩ càng cảm thấy sung sướng trong lòng, không nhìn được nói một tràng.
Lần này, ông cụ nhà họ Diệp lại không tìm ra được nửa câu phản bác.
“Lão già họ Cao ấy trông vậy mà tẩm ngầm tẩm ngầm đập chết voi.”
“Sinh ra được một đứa con trai như Cao Kình Thiên.”
Ông cụ nhà họ Diệp thở dài, chậm rãi xoay người, rồi quay về sau nhà.
Từ nay về sau, ông cụ phải tuân thủ theo định ước. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Diệp, ông cụ sẽ không tham gia vào nữa.
Thậm chí là Diệp Thiên Long muốn đi tìm mẹ Kim Tuyết Mai, đón mẹ Kim Tuyết Mai về đây, ông cụ cũng sẽ không can thiệp vào.
Khu biệt thự bên cạnh Cao ốc Kinh Mậu.
Phòng tân hôn bên trong biệt thự của Kim Tuyết Mai và Cao Phong.
Từ khi Diệp Thiên Long đưa Kim Tuyết Mai về nhà đến nay, cô cứ ngồi ngẩn người trong phòng khách rồi lơ đãng nhìn đi đâu đó.
Không khóc cũng không ầm ĩ, không hề rơi một giọt lệ nào mà chỉ ngồi yên không một tiếng động.
Trạng thái như vậy mới lại càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Giống như là rơi vào tuyệt vọng vậy.
Diệp Thiên Long để lại mấy người giúp việc, ai nấy cũng đều lo lắng.
Có lúc, bọn họ kể cho Kim Tuyết Mai nghe rằng có rất nhiều người đều ở đây đều lên tiếng ủng hộ chuyện của Cao Phong.
Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn thờ ơ như không.
Mặc dù lúc cô ở bên cạnh Cao Phong, không muốn nghĩ đến nhiều chuyện như vậy nhưng mà cô cũng không phải là kẻ ngốc.
Đương nhiên là Kim Tuyết Mai biết, Cao Phong có quá nhiều tay sai, hơn nữa ai nấy cũng đều một mực trung thành.
Nhưng đối mặt với ông Trần thì có ích gì không?
Phía trên sẽ để cho những người như vậy gây thêm sóng gió gì sao?
Câu trả lời là chắc chắn không.
Cho nên lúc này, Cao Phong phải đối mặt và vượt qua khó khăn gì, Kim Tuyết Mai có thể hiểu rõ ràng.
Ngay cả thập tử nhất sinh, e rằng cũng không thể.
Bởi vì cho tới bây giờ, Kim Tuyết Mai vẫn không nghĩ ra được Cao Phong có thể có cách nào để giải thoát.
Nhà họ Cao, nhà họ Diệp, cùng với tất cả mọi người, không ai có thể giúp đỡ được bất kỳ điều gì.
Trừ phi Cao Phong có thể gọi được một nhân vật quyền cao chức trọng hơn cả ông Trần đến bảo lãnh cho anh.