Trải qua một tháng, tất cả bức tường cao và nhà gác cần thiết xung quanh khu vực này đã được sửa chữa.
Nếu là người không liên quan, còn muốn chạy tới biệt thự ở tầng cao nhất, đó là chuyện nghĩ cũng đừng nghĩ.
Một tháng trước, lúc ông Trần đến bên này còn có thể không trở ngại.
Nếu là bây giờ, cho dù ông ta là tổng tư lệnh của quân đội, cũng phải trải qua ba phòng tuyến, tầng tầng câu hỏi mới đi được tới đây.
Từ trên không trung quan sát xuống, cả khu dân cư cao cấp Bồng Thiên giống như một thành phố nhỏ.
Ngăn cách bên ngoài, giống như thế giới thần tiên.
Cao Quang Minh phụ trách bảo vệ an toàn của thành phố Hà Nội đứng ở trên tường cao, nhìn ánh nắng ở phía xa, trong lòng cảm khái.
“Cậu chủ Phong đây là muốn tái tạo nơi này thành lãnh địa thứ hai của nhà họ Cao sao?”
Cao Quang Minh đặt chai nước khoáng xuống, trong lòng vô cùng cảm khái.
“Ha ha, anh Minh, dựa theo yêu cầu của anh Phong, đã dành ra một không gian mở.”
“Là ở bên kia.”
Một binh sĩ chỉ về phía xa, nói: “Đó là một vùng đất trống, chuẩn bị dùng để kiến tạo nơi ở.”
“Anh Phong nói, đến lúc đó chúng ta cũng có may mắn tiến vào đó ở.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Cao Quang Minh nhẹ nhàng gật đầu, những người khác cũng vô cùng chờ mong.
Bọn họ được Cao Phong sắp xếp tới đây, bảo vệ an toàn của Kim Tuyết Mai, đương nhiên cũng là vì tin tưởng bọn họ.
Cho nên bọn họ càng có tư cách ở nơi này.
Bọn họ tin tưởng, ngày đó tuyệt đối không xa nữa.
Cùng lúc đó, trong biệt thự ở đỉnh núi Bồng Thiên.
Kim Tuyết Mai đang ở phòng ngủ của cô và Cao Phong.
“Xoạt, xoạt…”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy được tiếng bút ma sát trên giấy.
Bên cửa sổ, Kim Tuyết Mai mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, ngồi trên ghế sô pha, đang vùi đầu viết gì đấy.
Hiện giờ Kim Tuyết Mai đã mang thai hơn bốn tháng, bụng lại to thêm một vòng.
Cho nên cho dù mặc áo sơ mi trắng của Cao Phong, vẫn có vẻ hơi chật.
Nửa người dưới để lộ hai chân, hai cái chân đã từng nhỏ mảnh trắng nõn, hiện giờ chỉ hơi đẫy đà một chút.
Dáng người của Kim Tuyết Mai hiện giờ, vẫn quyến rũ bậc nhất như thế.
Dáng người như vậy, khiến phụ nữ có thai khác đều hâm mộ không thôi.
Mái tóc dài đen tuyền nhẹ nhàng buông xuống, ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ chiếu lên người Kim Tuyết Mai, khiến cô cảm thấy ấm áp.
Dưới ngòi bút, từng dòng chữ đẹp giống như nước chảy chậm rãi chảy theo dòng.
“Hôm nay là ngày thứ ba mươi hai Cao Phong tách khỏi Tuyết Mai và cục cưng.”
“Cũng là bức… Thư tình thứ ba mươi hai Tuyết Mai viết cho Cao Phong! Ừm… Đúng là thư tình, mình không thẹn thùng.”
“Tuyết Mai rất lo lắng cho Cao Phong, nhưng mình biết, Cao Phong nhất định sẽ không sao, bởi vì trái tim mình không gạt mình, nó rất yên bình.”
“Vừa rồi nói với mẹ chuyện, lúc trước Cao Phong vì mình bao cả khách sạn, còn tặng mình một chiếc nhẫn kim cương DR…”
“Rất đúng lúc, hôm nay sẽ ghi lại chuyện này đi…”
Biểu cảm của Kim Tuyết Mai vô cùng nghiêm túc, trên gương mặt xinh đẹp lúc thì khẩn trương, lúc thì mỉm cười, lúc thì lộ ra hạnh phúc…
Từng dòng chữ xuất hiện trên trang giấy.
Kim Tuyết Mai dùng phương thức này, nói hết nhớ nhung của cô đối với Cao Phong lên trang giấy.
Cũng dùng phương thức này, ghi chép lại những chuyện hai bọn họ từng trải qua.
Một cuốn sổ thật dày, đã sắp dùng hết.
“Ong, ong…”
Di động trên bàn vang lên, tạm thời ngắt suy nghĩ của Kim Tuyết Mai.