“Lúc chúng mày cầm tiền, thì phải nghĩ đến kết cục này rồi.”
Một người binh sĩ Phong Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bóp cò súng.
“Pằng pằng pằng pằng pằng!”
Phía sau truyền đến một tràng tiếng súng dữ dội.
Tiếng súng vừa phát ra, sự cầu xin lòng thương xót liền biến mất ngay lập tức.
Một mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, như thể bộc phát trong tích tắc, tỏa ra từ căn biệt thự trên tầng cao nhất.
Ngay khi gió núi thổi qua, nó thậm chí tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Bất kể đừng ở chỗ nào ở trên núi Bồng Thiên, đều có thể ngửi thấy từng trận mùi hăng nồng của máu tươi.
Từ dưới chân núi nhìn lên, đỉnh biệt thự lúc này giống như có có sát khí màu đỏ bay lên trời, khiến người ta run sợ không thôi.
Trên đường xuống núi, Cao Phong mặc một chiếc áo khoác da màu đen, vẻ mặt bình tĩnh, cước bộ xuống núi.
“Anh Phong, sắp xếp thế nào ạ?” Long Tuấn Hạo đi theo phía sau Cao Phong hỏi.
Cao Phong lại không trả lời anh ta, một tay lấy điện thoại ra.
“Anh Phong, hiện tại toàn bộ thành phố đã bị phong tỏa rồi.”
“Những camera giám sát mà anh bảo thu thập, có nhiều chỗ do con người phá hủy, đó chắc hẳn là để làm nhiễu loạn thông tin gì gì đó.”
“Còn nữa, mấy người kia chắc chắn đã rời khỏi thành phố Hà Nội rồi, hơn nữa, rất có thể là người đến từ Thủ Đô.”
Cao Phong ở phía trước, Long Tuấn Hạo theo sau, một khắc cũng không ngừng báo cáo tình hình cho Cao Phong biết.
Đợi cho Long Tuấn Hạo nói xong, Cao Phong mới chậm rãi dừng bước chân, nhìn xuống chân núi.
Lúc này, đội ngũ hàng ngàn chiếc xe sang trọng vẫn đang đậu ở đó.
Ở phía xa, vẫn không ngừng có những chiếc xe đang lao tới.
Hầu hết đều là xe của bên khối tập đoàn Đế Phong.
Mà Liễu Tông Trạch lúc này chắc hẳn đã đón được đám người của thị trấn Biển Đông rồi, đang trên đường tới đây.
“Triệu tập tất cả thành viên của khối tập đoàn Đế Phong ở thành phố Hà Nội lại, cũng như những người đứng đầu của tất cả các chi nhánh.”
“Bên thị trấn Biển Đông, toàn bộ thành viên đi theo.”
“Tất cả những người còn lại sẽ cùng tôi đến Thủ Đô.”
Cao Phong trầm giọng đưa ra mệnh lệnh, Lần này, anh muốn hết toàn bộ lực lượng san bằng Thủ Đô!.
Người ta thường nói anh, Cao Phong là một vua ăn bám, dựa vào Kim Tuyết Mai mới có thể tóm được nhà họ Diệp ở Thủ Đô.
Vì Kim Tuyết Mai, anh có thể không quan tâm đến những tin đồn ngoài kia.
Nhưng, bây giờ Kim Tuyết Mai đang gặp khó khăn, tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy…
Rốt cuộc tôi có thật sự không dám lật tung Thủ Đô lên hay không!
Vì một mình cô, anh có thể lật tung cả thế giới lên!
Tại Thủ Đô rộng lớn, một làn sóng lớn đang dần được khuấy động!
Thử hỏi, ai có thể ngăn cản?
Ai dám ngăn cản?
“Dạ!”
Long Tuấn Hạo nghe được mệnh lệnh của Cao Phong, căn bản không chút nào do dự, lập tức đáp ứng.
Anh ta hiểu rất rõ, quyết định mà Cao Phong đưa ra có bao nhiêu điên cuồng.
Điều này sẽ làm rối loạn nhịp điệu vốn có của Thủ Đô!
Chẳng qua, đối với Long Tuấn Hạo mà nói, Cao Phong muốn điên cuồng thì anh ta cũng sẽ cùng với anh điên cuồng.
Nếu như Cao Phong mất đi lí trí, vậy thì anh ta cũng sẽ cùng anh mất đi lí trí.
Cái này gọi là, anh em!
“Con mẹ nó chứ!” Long Tuấn Hạo tức giận nhổ một ngụm nước bọt: “Hôm nay không cần biết đối phương là ai, anh Phong, nếu anh bảo em giết, nếu em không dám nổ súng thì em chính là do chó cái nuôi!”
Long Tuấn Hạo chửi bới xong trực tiếp cầm điện thoại phát mệnh lệnh ra.
Cao Phong đằng này cũng tìm thấy số của Diệp Thiên Long rồi trực tiếp bấm gọi cho ông ta.
“Này, Cao Phong? Thế nào rồi? Cứu được Tuyết Mai chưa? Tôi chuẩn bị hàng động rồi đấy.” Giọng điệu Diệp Thiên Long đầy hưng phấn.
“Diệp Thiên Long, thủ đoạn hay đấy.” Cao Phong nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Cậu gọi tôi là gì?”
Cao Phong trực tiếp gọi thẳng họ tên ông ta, khiến ông ta ngẩn ra một lúc.
“Ông nhất thiết phải lãng phí cả một ngày chỉ là vì muốn dành cho Cao Phong tôi bất ngờ lớn thế này thôi sao?”
Cao Phong trầm giọng, ánh mắt trở nên điên cuồng, mơ hồ như Diệp Thiên Long ở đầu bên kia điện thoại cũng là kẻ thù của anh.
“Tên nhóc cậu rốt cuộc muốn nói gì? Cậu điên rồi à?” Diệp Thiên Long nhíu nhíu mày.
Cao Phong chậm rãi thở ra một hơi, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn vào Thủ Đô.”
“Cho dù là ai, ai muốn ngăn, tôi sẽ giết người đó.”
“Nhà họ Phạm ngăn, tôi giết cả nhà họ Phạm! Nhà họ Diệp ngăn, tôi diệt cả nhà họ Diệp!”
“Nếu thủ đo ngăn cản, tôi tàn sát cả Thủ Đô!”
Lời vừa nói ra xong Cao Phong trực tiếp cúp điện thoại, còn thuận tay tắt nguồn máy.
Bắt đầu từ bây giờ, Anh không cần tiếp điện thoại của bất cứ ai nữa, cũng không cần nghe ai khuyên giải nữa.
“Tôi đã qua cái thời tuổi trẻ bồng bột, tôi cũng không biết cái gì gọi là người thắng làm vua.”
“Tôi chỉ biết rằng, nợ máu, thì trả bằng máu!”
Áo khoác màu đen bay phấp phới, cả người tắm máu, thân người giống như một cây súng đứng ở trên núi.
Thủ Đô ngày hôm nay, đã định sẵn sẽ bị giết đến trời đất đảo lộn!
Nghe đoạn đối thoại của Cao Phong và Diệp Thiên Long, Long Tuấn Hạo như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.
Anh ta hiểu rõ, trong đầu Cao Phong lúc này, căn bàn không tồn tại cái gì mà lí trí hay trầm ổn nữa rồi.
Anh rất có thể là đã điên rồi!
Rất có khả năng ngoại trừ Kim Tuyết Mai, những người khác trong mắt anh đều là kẻ thù.
Bất kể là chuyện gì có khả năng liên quan đến Kim Tuyết Mai, đều bị anh ghi hận trong lòng, hơn nữa sẽ tính sổ từng cái một.
Nói là cha mẹ cũng không nhận khả năng có chút quá mức, nhưng Cao Phong lúc này, tuyệt đối đừng cùng anh nói gì mà lý trí.
Long Tuấn Hạo tuy rằng không có trải qua bao nhiêu tình cảm, nhưng anh ta có thể cảm nhận được tâm tình của loại tình cảm chân thành này, chính là không màng tất cả mọi thứ.
Em là vướng bận ở trong lòng anh, ai dám động đến em, anh giết cả thế giới!
Ngoài em ra, những người khác trong mắt anh, đều là kẻ thù.
Vì em, anh nguyện khắp nơi đều là kẻ thù, có hề gì?
“Anh Phong, cho dù có chuyện gì, các anh em sẽ luôn sát cánh bên anh.”
Long Tuấn Hạo đứng bên cạnh Cao Phong, thì thầm với giọng điệu nghiêm túc.
“Soạt!”
Gió núi đánh tới, tiếng gió rít như trống đánh.
Trong tiếng rít gào, Cao Phong lạnh lùng đứng khoanh tay.
Chiếc áo gió làm bằng da, giống như một bộ giáp đen, đung đưa liên tục trước cơn gió mạnh.
“Hai mươi phút sau, tất cả xuất phát.”
Lời nói của Cao Phong cứ như mệnh lệnh sắt thép của bậc vương giả.
Một lời lệnh xuống, đoàn người lập tức hành động.
Hai mươi phút qua đi, dưới núi Bồng Thiên, đã đậu đầy xe ở đó.
Có những binh sĩ Phong Hạo, có các thành viên của khối tập đoàn Đế Phong, còn có vô số tay chân của Cao Phong.
Tất cả thành viên tụ tập một chỗ đợi lệnh.
Chỉ chờ Cao Phong hạ lệnh xuống một tiếng.
Cao Phong chậm bước xuống núi, Long Tuấn Hạo bước theo sát anh.
“Tất cả mọi người lên xe, xuất phát đi Thủ Đô!”
Chương 3028
Long Tuấn Hạo hét lớn một tiếng, âm thành liền truyền đi rất xa rất xa.
Mọi người căn bản không dám do dự chút nào, trực tiếp bước lên xe.
Vào lúc này có nói thêm cũng vô ích.
Ngay cả khi Cao Phong không nói, bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm trên người Cao Phong.
Dù có nói bao nhiêu cũng vô ích.
Làm là được rồi.
Trong tích tắc, tất cả mọi người lên xe, khởi động xe, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“Anh Phong, nhiên liệu còn lại từ trực thăng…”
“Nếu đi Thủ Đô, chắc hẳn là đủ rồi.”
Một binh sĩ Phong Hạo bước lên, cái gì cũng không hỏi nhiều, trực tiếp báo cáo tình hình.
Cao Phong gật gật đầu.
Mà Liễu Tông Trạch cũng vào lúc này mang theo Hoàng Phủ Đao Hàn bước đến.
“Cậu Phong, anh em ở thị trấn Biển Đông đến rồi.”
Liễu Tông Trạch cũng không nói nhiều, trực tiếp báo cáo.
“Vậy thì đi thôi.”
Cao Phong gật đầu, bước thẳng về hướng trực thăng.
Tuy rằng đối với đám người Hoàng Phủ Đao Hàn lâu ngày không gặp, nhưng vào lúc này cũng không có thời gian hàn huyên tâm sự.
“Vù vù vù!”
Cánh quạt khổng lồ của chiếc trực thăng bắt đầu quay điên cuồng.
Sóng gió mạnh mẽ cuộn trào lên khiến chiếc áo gió bằng da của Cao Phong bị thổi bay phấp phới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ trên người Cao Phong.
Trong mắt có nhiệt liệt, có chờ mong, nhưng càng có rất nhiều ngưng trọng cùng lo lắng.
Lần này chiến đấu, có bao nhiêu gian nan chứ? Đã là không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nữa rồi.
Thủ Đô, là nơi trung tâm của Việt Nam, muốn làm mưa làm gió, gây rắc rối ở đó?
Càng quan trọng hơn là, Cao Phong lần này vào Thủ Đô, chính là ôm mục đích không màng tất cả mà tìm người.
Mà trước đây anh như thế chẻ tre đánh hạ thành phố Đà Nẵng, đó là bởi vì có nhà họ Diệp ở thủ độ trợ giúp.
Nhưng mà lần này, đến cả nhà họ Diệp ở Thủ Đô cũng bị Cao Phong đặt ở phía đối lập rồi!
Cao Phong lúc này, giống như một chiếc thuyền con giữa biển rộng, mưa rền gió dữ, phong ba bão táp lốc xoáy ập tới cùng lúc.
Mà anh đã hoàn toàn đã chết rúc vào sừng trâu, không thấy Kim Tuyết Mai, căn bản sẽ không khôi phục lý trí.
Nhưng, Thủ Đô dù sao cũng là Thủ Đô.
Nhiều người như vậy, nhất loạt động thủ, sẽ nhận được kết quả thế nào, căn bản không có ai dám suy đoán.
Thậm chí, lần này Cao Phong đi, có thể quay lại hay không vẫn còn là ẩn số.
Nếu anh có thể quay về, nhất định là mang theo được Kim Tuyết Mai cùng về.
Nếu anh không thể quay về được, thì có thể hiểu, tất cả thành viên bị diệt sạch rồi.
Nhưng cho dù thế nào, Cao Phong cũng sẽ không dừng chân lại.
Nếu như Thủ Đô là trời, vậy thì hôm nay anh muốn đi ngược lại với trời!
“Ở bên Tam Giác Vàng kia chúng ta có bao nhiêu người?”
Đi được hai bước, Cao Phong lại đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Long Tuấn Hạo.
“Anh Phong, ngoài chúng ta ở bên này, bên đó còn có một trăm ba mươi bảy nghìn người ạ!” Long Tuấn Hạo lập tức trả lời.
Cao Phong gật gật đầu nói: “Tất cả mọi người, toàn bộ đợi lệnh, vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.”
“Hôm nay nếu chúng ta không thể quay về…”
“Để tất cả thành viên binh sĩ Phong Hạo và khối tập đoàn Đế Phong tung hoành.“
“Kẻ nào ngăn cản giết kẻ đó, điên cuồng chém vạn người, tắm máu bọn chúng.”
Lời vừa nói xong, Cao Phong liền bước vào trong trực thăng.
Anh muốn liều mạng với chúng!
Chương 3029
“Ong ong ong ong!”
Máy bay trực thăng nháy mắt cách xa mặt đất, theo sau bắt đầu dựa theo đường hàng không bay theo.
Đám người Long Tuấn Hạo cũng là không nói hai lời, trực tiếp lên xe, chạy về phía Thủ Đô dựa theo lộ tuyến nhanh nhất.
Khối tập đoàn Đế Phong bây giờ là tập đoàn thương nghiệp lớn nhất ở Việt Nam.
Nếu muốn khuấy lên mưa gió, toàn bộ khu phố thương mại thương nghiệp của Việt Nam sẽ có động đất lên đến mười độ richter.
Hàng chục nghìn binh sĩ Phong Hạo, người người đều được trang bị dao và súng
Thành phố Đà Nẵng, mấy người ông Lưu thời thời khắc khắc đều trong chế độ đợi lệnh.
Ở khu thương nghiệp Thủ Đô, mấy người Thương Hồng Thành cũng đã tập hợp hết lại chờ Cao Phong đến.
Mặc áo giáp chiến đấu, kiếm đâu ra đấy.
Trận chiến này chắc chắn sẽ khuấy đảo Việt Nam và gây chấn động thế giới.
Khối tập đoàn Đế Phong, binh sĩ Phong Hạo.
Các võ sĩ ở thị trấn Biển Đông, với một ít lực lượng thương nghiệp phía Đông.
Cùng với lực lượng của khu phố thương mại Kiên Thành ở Thủ Đô…
Tất cả những lực lượng này tập trung lại một nơi, sức mạnh trong lãnh thổ đã đạt đến đỉnh cao.
Ở phía bên Tam Giác Vàng kia, các chiến sĩ Phong Hạo đang nhìn chằm chằm vào nhau, luôn ở chế độ chờ lệnh.
Chỉ đợi Cao Phong bên này hạ lệnh xuống một tiếng, tất cả thành viên sẽ tấn công.
Nhưng, điều quan trọng nhất của lực lượng là tính uy hiếp.
Nếu không phải là còn cách cuối cùng thì không thể sử dụng được.
Việc tập hợp nhiều lực lượng như vậy chính là con át chủ bài lớn nhất của Cao Phong.
Cũng là tất cả những quân bài của Cao Phong
Về phía thành phố Đà Nẵng thì Cao Phong không có quá nhiều kỳ vọng.
Trước giờ, những người đó đi theo Cao Phong không lâu, căn bản không có cái gì gọi là trung thành đáng nhắc đến.
Khi anh thu phục bọn họ cũng là dùng vũ lực để thu phục.
Qúa viển vông khi mong đợi bọn họ sẽ đến Thủ Đô để náo loạn với Cao Phong.
Cho nên, Cao Phong cũng không có thông báo cho bọn họ mà trực tiếp đưa người rời đi.
Máy bay trực thăng lao vun vút trên không, hàng nghìn phương tiện bên dưới theo sát.
Mấy người Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch mỗi người lái một chiếc Mercedes-Benz G, đứng đầu mở đường đi.
Người đi bộ và các phương tiện lưu thông trên đường đều nhường đường.
Hàng nghìn phương tiện với các thành viên ngồi kín trên xe, nhấp nháy đôi đèn chĩa vào Thủ Đô.
Long Tuấn Hạo mấy người chắc chắn có thể hiểu được tâm trạng của Cao Phong.
Mà bọn họ càng hiểu rõ, ở Thủ Đô kia sợ là thiên hạ sẽ đại loạn!
Cao Phong ngồi trên máy bay trực thăng, thu hồi lại ánh mắt, chậm rãi dựa vào ghế ngồi.
Áo gió màu đen tản ra hai bên, lộ ra chiếc áo sơ mi đã bị nhuốm đỏ máu bên trong.
Đó là, máu của kẻ thù!
Mà hôm nay, sẽ có càng nhiều máu của kẻ thù nhuộm lên trên chiếc áo sơ mi này.
Cặp nhẫn kim cương trên tay vẫn lặng lẽ đặt ở đó.
Bó hoa hồng lớn bị Cao Phong đánh gãy cũng nằm rải rác dưới chân anh.
Cao Phong nhẹ nhàng cầm cặp nhẫn kim cương lên chơi cẩn thận trên tay.
Chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp, viên kim cương thật đính trên đó vô cùng chói mắt.
Nhìn kỹ, bên trong cũng khắc hai chữ “Phong Mai”.
Đây là yêu cầu của Cao Phong.
Anh và Kim Tuyết Mai, là do tên Cao Phong mà quen nhau, nên anh đã dùng từ Phong.
“Tuyết Mai, hãy đợi anh.”
“Cho dù quân lính đã đến, núi đao biển lửa, anh đều chiến đấu vì em.”
“Nếu em không có chuyện gì thì thôi, nếu em có chuyện gì, anh sẽ giết hàng nghìn người để chôn cất cùng em!”