“Thật không dễ dàng gì để nắm trong tay quyền hành này, thế mà bây giờ lại thả ra, đây không phải là kiếm chuyện để làm hay sao?”
Khổng Duệ Chí gõ trán, thật sự là nghĩ mãi không hiểu.
“Hồi đó ai nắm quyền làm chủ khu đất này?”
Cao Phong hơi nheo mắt.
“Còn có thể là ai vào đây nữa chứ. Chính là nhà họ Diệp của Thủ đô.”
“Ngoài họ ra, không ai có lá gan to như vậy cả. Dám mạo hiểm đắc tội với nhiều người như vậy để quyết liệt giành lại toàn bộ quyền sở hữu khu phố này.”
“Suy cho cùng, khu phố này đích thực là một bảo vật vô giá, nhưng nó cũng là một thứ khó nhằn. Nếu ai không có thực lực, cho dù có dâng lên tận tay cho không thì khẳng định là cũng chẳng dám nhận.”
Nghe được những lời này của Khổng Duệ Chí, trong đầu Cao Phong chợt lóe lên một tia sáng.
Dường như anh đã nghĩ ra cái gì đó, nhưng lại chưa thật rõ ràng.
“Gia đình nhà họ Diệp, gia đình nhà họ Diệp,…” Cao Phong cứ lẩm nhẩm nói câu này.
Thật không ngờ khi anh đang cần đi một nước cờ khôn ngoan để giúp chính mình củng cố địa vị ở Thủ đô, thì gia đình nhà họ Diệp lại ném ra một bảo vật tốt như vậy.
Hành động này của nhà họ Diệp chẳng khác gì với việc cho than trong đêm đông cả!
Cao Phong thậm chí còn tưởng rằng, chuyện này là do gia đình nhà họ Diệp đặc biệt chuẩn bị cho mình.
Thế nhưng, Cao Phong lại ngay lập tức cảm thấy nực cười với suy nghĩ của mình.
Gia đình nhà họ Diệp dù sao cũng không biết anh có ý định gì, không thân cũng chẳng quen gì anh, làm sao có thể đặc biệt chuẩn bị việc lần này cho anh?
Có lẽ, đó chỉ là trùng hợp.
Nhưng, đối với Cao Phong mà nói, cuộc đấu thầu lần này thật sự rất quan trọng.
“Chắc hẳn cuộc đấu thầu ngày hôm nay sẽ là một cuộc chiến khốc liệt đây.”
“Có người từng nói rằng nếu ai thắng được khu phố này thì sẽ được coi như là có được cả Thủ đô, có được cả đất nước. Tuy những lời này có hơi tự cao ngạo mạn, nhưng địa vị và quyền lực của khu phố này quả thực là không chỉ thể hiện trên mỗi lĩnh vực thương mại.” Khổng Duệ Chí càng đi gần đến địa điểm tổ chức cuộc đấu thầu càng không ngớt lời cảm thán.
Cao Phong ngồi ở ghế sau xe ô tô, ngón tay gõ nhẹ lên chỗ tựa lưng, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khu phố thương mại phồn hoa nhất của Thủ đô này, anh nhất định phải có được nó.
…
Tại khách sạn Li Giang.
Một trong số ít khách sạn sáu sao ở Thủ đô, mức độ xa hoa ở đây khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Công trình xây dựng hoành tráng của khách sạn này có ba mươi tầng với độ cao gần một trăm mét.
Khi màn đêm buông xuống, những bức tường bên ngoài khách sạn xuất hiện đầy những chùm đèn neon muôn vàn sắc màu.
Đôi khi nó giống một con hạc trắng đang sải cánh, đôi khi nó lại giống một con sóng đang nhấp nhô, muôn màu muôn vẻ, biến đổi không ngừng.
Trong bãi đậu xe trước cửa khách sạn, rất dễ dàng để có thể bắt gặp những chiếc xe hạng sang vài tỷ đồng.
Nhìn toàn cảnh bãi đỗ xe, không có chiếc nào dưới hai tỷ đồng cả.
Thế nhưng, ở một nơi cực kỳ sang trọng như vậy, nếu như có đỗ một chiếc xe Santana chỉ tầm gần hai trăm triệu thì cũng không ai đánh giá gì cả.
Hai người họ đến nơi, Cao Phong theo sự dẫn đường của Khổng Duệ Chí, trực tiếp đi vào thang máy com chuyên dùng cho khách quý lên đến sảnh tiệc lớn bậc cao cấp nhất.
Sảnh tiệc này có thể chứa hàng nghìn người cùng lúc cũng không thành vấn đề, nhìn nó như một sảnh tiệc khổng lồ vậy.
Mà ở một phòng nhỏ trong đại sảnh yến hội, còn có một cái sảnh yến hội nhỏ hơn, thoạt nhìn như là phòng nghỉ.
Lúc này ở bên trong cái sảnh yến hội nhỏ đó, phải có trên trăm người có nam có nữ người thì ngồi người thì đứng.
Nhìn từ cách ăn mặc họ đều giống với những người thành công, ăn nói nhã nhặn, trên mặt luôn treo nụ cười.
Trung niên chiếm đa số, cũng có một vài người trẻ tuổi chắc là đi cùng người nhà để trải nghiệm chút chuyện đời.
“Anh Phong, bây giờ đại hội đấu thầu còn chưa có bắt đầu hay là chúng ta tìm một vị trí ngồi nghỉ ngơi một lát trước.”
Khổng Duệ Chí vừa nói vừa tìm chỗ ngồi cạnh Cao Phong.