Người đàn ông trung niên cứng đời quay sang nhìn về phía Cao Phong. Liễu Tông Trạch đã đến đây, chẳng phải đang nói chính Cao Phong cũng tới đây?
Mấy chục vệ sĩ tách ra, sau đó một thanh niên chắp tay sau lưng bước tới, thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên.
“Anh… Anh Phong…” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, sau đó lập tức quỳ xuống.
“Anh Phong!” Sắc mặt người này trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy. Cả đám đàn em vốn kêu gào muốn đánh đám Cao Phong cũng đều quỳ xuống. Đại ca đều quỳ, đàn em không quỳ chẳng phải là chờ chết? Chỉ thoáng chốc, cả trăm người sau lưng người đàn ông trung niên đều quỳ xuống.
Đêm ở cao ốc Minh Châu khiến rất nhiều người hiểu được một đạo lý, đó là đối mặt với một số người, anh chỉ có hai sự lựa chọn, một là chết đứng, hai là sống quỳ. Mà anh Đông này chọn sống quỳ.
Đám Kim Tuyết Mai ngây người, Cao Tử Hàn và Cao Mỹ Lệ cũng khiếp sợ. Nhất là Kim Tuyết Mai, cô không biết đây là lần thứ mấy thấy người khác quỳ Cao Phong. Từ thành phố Hà Nội đến Biển Đông, lại tới thủ đô, cho tới Đà Nẵng…
Vô số người đều kinh sợ quỳ trước Cao Phong, hơn nữa còn tâm phục khẩu phục, tự nguyện quỳ xuống. Nhưng rõ ràng Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi hơn hai mươi thôi mà? Rốt cuộc anh ấy ẩn chứa năng lượng khổng lồ cỡ nào? Chẳng lẽ đúng như câu nói kia, đừng buồn trên đường không có tri kỷ, ai trong thiên hạ này không biết anh? Dù Cao Phong đến đây cũng có thể xưng vương? Đám Kim Tuyết Mai thật sự không hiểu nổi.
“Anh Phong, tôi không biết ngài đã đến đây! Tôi còn tưởng ngài đang ở thủ đô, cho nên tôi mới… Ngài đến đây sao không nói một tiếng, tôi còn biết mà dẫn người nghênh đón ngài.” Người đàn ông trung niên run rẩy nói.
“Tôi còn chưa giải quyết xong hết, vốn định kín tiếng thôi, ai ngờ lại bị giám đốc của ông phá hủy kế hoạch.” Cao Phong bất đắc dĩ nhìn giám đốc Lý.
Ánh mắt này khiến giám đốc Lý hoảng sợ như bị điện giật, mặt cắt không còn chút máu. Đầu óc vốn còn men rượu giờ đã hoàn toản tỉnh táo, sau đó trong lòng giám đốc Lý càng sợ hãi. Cảnh tượng cả trăm người quỳ xuống này đã cho anh ta biết người thanh niên này chính là Cao Phong tiếng tăm lừng lẫy ở Đà Nẵng! Chính anh ta đã thu phục nhà họ Cao, chinh phục Đà Nẵng, dẹp yên tất cả chướng ngại vậy! Giám đốc Lý đã biết, nhưng bây giờ đã muộn…
“Vô liêm sỉ!” Người đàn ông trung niên lập tức đứng lên, xông đến trước mặt giám đốc Lý cho anh ta một cái tát đau điếng.
Giám đốc Lý không thể né tránh, hơn nữa cũng không dám né. Tiếng bạt tai giòn tan vang lên khắp đại sảnh khách sạn. Tất cả nhân viên đều ngây người. Lễ tân lúc trước từ chối cho Liễu Tông Trạch bao hết một tầng càng sắc mặt trắng bệch, kinh hãi lùi về sau. Lần này cô ta thực sự đã đắc tội thần tiên! Còn cần miêu tả sự hùng mạnh của Cao Phong sao? Không cần! Chỉ riêng cái tên Cao Phong đã đủ để biểu đạt hết thảy.
“Mày là cái thá gì mà cũng dám phá hỏng kế hoạch của anh Phong? Xem ra mày không biết chữ chết viết như thế nào!” Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng tức giận, lập tức trút hết cơn giận lên đầu giám đốc Lý.
“Anh Đông, em… Em sai rồi… Là vì… Cậu Tôn đã đặt trước…” Giám đốc Lý ôm mặt, còn muốn giải thích.
“Cậu Tôn gì chứ? Ngay cả thái tử Duy ở trước mặt anh Phong cũng phải thành thật! Cậu Tôn là cái thá gì?” Người đàn ông trung niên giận dữ mắng, lại đạp thêm mấy đá. Bây giờ giám đốc Lý không dám giải thích thêm gì nữa, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi Cao Phong.
“Chị Tuyết Mai, bây giờ anh Cao Phong thật tài giỏi. Chị không biết chứ hồi trước nhà họ Cao ở Mạc Phong cũng rất lợi hại, nhưng không có thể diện lớn đến thế đâu. Bây giờ một mình anh Cao Phong đã mạnh hơn nhà họ Cao rất nhiều!” Cao Tử Hàn không ngừng tán thưởng.
Kim Tuyết Mai cũng gật đầu. Cao Phong càng mạnh, cô đương nhiên càng vui mừng.
“Được rồi, dọn phòng đi, người của tôi cần nghỉ ngơi.” Cao Phong xua tay, thản nhiên nói. Với thân phận hiện giờ, anh thật sự chẳng buồn so đo với người như giám đốc Lý, dù gì cũng không cùng một đẳng cấp.