“Cậu Anh Hạo, ở Cảng Hoàng Bắc báo cáo là họ đã bỏ cuộc…”
“Cậu Anh Hạo, ở Việt Quảng…”
Chỉ một thoáng sau, từng tin tức một giống như mưa to gió lớn, như sấm sét giữa trời quang cứ nhắm vào người Cao Anh Hạo mà không ngừng đập tới vậy.
Nó đâu chỉ là mưa to gió lớn, nó quả thực chính là mưa đá đấy, rơi tới tấp đến nỗi đập sưng mặt sưng mũi của Cao Anh Hạo mất rồi.
Mỗi lần nghe được một tin tức thì vẻ mặt của Cao Anh Hạo lại khó coi thêm mấy phần.
Đến cuối cùng, vẻ mặt của anh ta đanh lại, dường như có thể chảy ra nước vậy.
Đó là vẻ mặt cực kỳ hung ác và khủng bố.
Nhiều tin tức như vậy nhưng tất cả đều là tin tức xấu, tất cả đều là tin tức bất lợi cho nhà họ Cao.
Như vậy thì làm sao anh ta có thể vui nổi chứ?
Bây giờ thì Khối tập đoàn Đế Phong đã có khí thế như lửa, họ lần lượt trả lại đau khổ lúc trước cho từng bộ phận, chi nhánh của nhà họ Cao rồi.
Mất đi quyền thế của nhà họ Phạm thì căn bản là các bộ phận, chi nhánh của nhà họ Cao sẽ chẳng làm được gì nên hồn nữa!
Anh ta có tiền?
Anh ta có nguồn nhân lực lớn sao?
Nếu có người hoài nghi vụ thuế của anh ta có vấn đề, rồi bắt các bộ phận ngừng kinh doanh, sau đó để cho những người phụ trách các bộ phận, chi nhánh đó đi điều tra và khảo sát tài liệu và sổ sách thống kê.
Đến lúc đó thì anh ta có thể làm thế nào?
Mặc dù Cao Anh Hạo tự cho mình là siêu phàm, tự cho rằng bản thân anh ta có chỉ số thông minh cực cao, thế nhưng lúc này anh ta cũng không tìm được bất kỳ cách nào để xử lý vụ việc này.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy nên bây giờ trong đầu của Cao Anh Hạo vô cùng căng thẳng và áp lực.
Dường như tất cả đang muốn chèn ép, lật đổ anh ta, không cho anh ta ngẩng đầu lên.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn thật đấy!”
Cao Anh Hạo không còn nhịn được nữa, bỗng nhiên anh ta đập bàn rồi đứng dậy, hai mắt của anh ta tản ra sự lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
“Ầm!”
Cái bàn làm bằng gỗ đàn hương chẳng chịu nổi áp lực lớn như vậy, nó đã bị Cao Anh Hạo đập cho vỡ một mảng lớn.
Trên trán của Cao Anh Hạo cũng hiện lên gân xanh, trên lòng bàn tay của anh ta cũng nổi lên nhiều sợi gân xanh, cả người của anh ta thì tỏa ra sát khí.
“Con mẹ nó! Khốn nạn! Một đám khốn nạn!”
Cao Anh Hạo càng nghĩ càng giận, càng nghĩ thì anh ta càng phẫn nộ, rơi vào trạng thái mất kiểm soát lần thứ hai.
“Người nhà họ Phạm làm vậy là có ý gì! Xảo trá! Đồ phản bội! Một lũ rác rưởi đáng chết!”
Cao Anh Hạo quay về phía trước mặt bàn hội nghị, anh ta không ngừng dùng quyền cước đấm đá loạn xạ lên.
Cốc uống trà trên mặt bàn cũng bị anh ta đẩy đổ xuống đất vỡ tan ra.
Phòng hội nghị mới vừa đổi chiếc ti vi đời mới chưa được bao lâu, nhưng nó cũng bị anh ta đẩy xuống đất vỡ tan tành.
“Rầm! Ầm!”
“Đáng chết! Mấy người đều đáng chết!”
“Ầm! Rầm!”
“Răng rắc!”
Đèn điện nổ tung, ghế tựa bị bẻ gẫy, Cao Anh Hạo không ngừng đập mạnh tất cả các đồ vật ở bên trong phòng họp.
Thậm chí, mấy cái cửa kính trong phòng cũng bị anh ta đập cho nát tan hết.
Từng mảnh từng mảnh thủy tinh giống như những cánh hoa trong suốt cứ rơi xuống mặt đất không ngừng.
Không ai ngăn lại, cũng không ai dám to gan ngăn anh ta lại.
Lần này Cao Anh Hạo nổi giận nghiêm trọng hơn mấy lần trước nhiều lắm, điều này làm cho người ta một loại cảm giác cái người này bị bệnh không chữa nổi nữa rồi.
Thậm chí có một tên thuộc hạ muốn đi khuyên nhủ anh ta nhưng người đó lại bị Cao Anh Hạo bóp cổ đến nỗi suýt chút nữa thì người đó ngạt thở luôn.
Cao Anh Hạo tức đến nỗi điên lên mất thôi.