Mười mấy tên thương binh bọn họ còn có thể giết được hơn nghìn người sao?” Sắc mặt của ông ta vô cùng đỏ gay, suýt chút nữa thì tức đến phun ra máu tươi.
Hôm nay, mọi việc đều không thuận lợi, khiến lửa giận của ông ta cứ cơn này nối tiếp cơn kia.
“Ngài Đức Khánh, tạm thời chúng tôi cũng chưa rõ. Sau khi tốp người thứ hai của chúng ta rời đi, suốt một đường nhìn thấy thi thể của đám người Đỗ Ngọc Minh. Cuối cùng không dám tiến về phía trước nữa.” Một sĩ quan phụ tá cúi thấp đầu, nhỏ giọng báo cáo.
“Rầm!” Đức Khánh tiến lên một bước, rồi đá một cước.
Không ai có thể tưởng tượng ra được lúc này ông ta tức giận đến cỡ nào.
Đầu tiên là binh lực và vũ khí mà khối tập đoàn Vũ Nặc cung cấp đã bị khối tập đoàn Phong Hạo nuốt chửng bằng một ngụm. Ngay sau đó, lại là Việt Nam ra mặt gây khó dễ, đồng thời bảo vệ khối tập đoàn Phong Hạo.
Ông ta vốn tưởng rằng có thể bắt được Cao Phong mà không hề xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào. Nhưng kết quả bây giờ không những vồ hụt, mà còn thiệt hại hơn nghìn người nữa.
Những sự việc này cộng vào với nhau, đừng nói là Đức Khánh, cho dù là người có tâm tính tốt đến cỡ nào, e rằng cũng sẽ sụp đổ ngay tại chỗ!
“Phụt!” Đức Khánh phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt tràn đầy vẻ tức giận.
Tiền mất tật mang!
Mỗi một lần vạch kế hoạch, đều không có được kết quả khiến ông ta hài lòng.
“Từ đầu đến cuối, ông đây đã tiêu tốn vô số vũ khí nóng và binh lực, đã tiêu tốn vô số thời gian và sức lực. Nhưng các người nói cho tôi biết, ông đây đã có được cái gì? Hả? Có phải có được cái danh là một thằng ngu hay không? Có phải bên ngoài đã đồn đại Đức Khánh tôi chính là một thằng ngu hay không hả?”
Ông ta gào thét trong phòng họp, giống như bị tức đến điên luôn rồi.
Mấy sĩ quan phụ tá xung quanh hoàn toàn không dám ngăn cản, chỉ có thể cúi đầu giữ im lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đức Khánh gào thét ước chừng gần mười phút, mới chậm rãi ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc và rít vài hơi, lúc này mới từ từ khôi phục tâm trạng.
“Nói đi, tiếp theo đây các người định làm như thế nào? Tam Giác Vàng thì không thể đánh được rồi, mà Cao Kình Thiên cũng không thể bắt được luôn. Các người nói cho tôi biết, phải làm như thế nào đây?” Ông ta ngồi trên ghế, nhìn mấy sĩ quan phụ tá và hỏi.
“Ngài Đức Khánh, tôi cảm thấy chắc hẳn có người đang giúp đỡ Cao Kình Thiên. Cho nên, tôi nghĩ liệu chúng ta có nên hỏi thử những thế lực khác ở Nam Cương hay không?” Một sĩ quan phụ tá dừng một chút, sau đó nhẹ giọng đáp.
Đức Khánh nghe vậy thì sững sờ, duỗi tay ra xoa cằm.
Câu nói này của sĩ quan phụ tá thật đúng là một lời đánh thức kẻ trong mộng!
Cao Phong dẫn theo mười mấy thương binh, cho dù sức chiến đấu của anh có mạnh đến đâu, thì cũng không thể giết chết cả nghìn người một cách im hơi lặng tiếng được. Cho nên, nhất định đã có người giúp bọn họ.
Mà người biết chuyện này cũng không nhiều. Đức Khánh vì muốn độc chiếm công lao nên cũng đã ém tin tức này xuống rất chặt, vì thế cũng không tìm những người khác tới hỗ trợ.
Nhưng với tình hình lúc này, khối tập đoàn Phong Hạo hoàn toàn không thể tiến vào được khu vực Nam Cương. Cho nên nếu nói có người hỗ trợ Cao Phong, vậy chắc chắn phải là thế lực ở Nam Cương.
“Lẽ nào… có người đã biết thân phận của Cao Kình Thiên, cho nên mới cướp công lao của chúng ta để lấy lòng ngài John?” Đức Khánh càng nghĩ lại càng cảm thấy rất có khả năng.
Ngoại trừ cái đó ra thì ông ta thực sự không thể nghĩ ra được còn người nào đi giúp đỡ Cao Phong nữa.
“Mẹ nó! Dám cướp miếng thịt trong miệng của Đức Khánh tôi, mà cũng không thèm đi thăm dò một chút xem? Đi kiểm tra! Tra ra xem là kẻ nào làm, ông đây phải giết bọn họ trước đã rồi lại nói sau.” Đức Khánh bực bội vung tay, rồi trực tiếp hạ lệnh.
“Rõ!” Một sĩ quan phụ tá lập tức đáp một tiếng, sau đó rời khỏi phòng.
“Ngài Đức Khánh, tạm thời cứ mặc kệ phía bên Tam Giác Vàng sao?” Một sĩ quan phụ tá khác tiến lên một bước, rồi chắp tay hỏi.
“Tạm thời chúng ta không thể qua bên Tam Giác Vàng đó được. Ngài John đã nói rồi, lấy bất biến ứng vạn biến. Ông ta đã lót sẵn đường cho chúng ta rồi, để xem khối tập đoàn Phong Hạo này có mắc câu hay không? Dù sao thì hiệp ước cũng là không cho phép bọn họ tiến vào đây với quá nhiều người. Chỉ cần bọn họ dám tới đây với một số người nhỏ, vậy chúng ta có thể liên thủ lại trực tiếp giết chết bọn họ. Nếu số người của bọn họ tiến vào vượt quá giao ước, vậy lại càng tốt hơn. Chúng ta cứ báo thẳng lên với ngài John, để ngài John tới xử lý bọn họ.” Đức Khánh hơi xoa cằm, trên gương mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
“Rõ!” Sĩ quan phụ tá lập tức gật đầu đáp lời.
“Tuy doanh trại của chúng ta không nằm ở khu vực sát biên giới, nhưng cũng đừng lơ là thiếu cảnh giác, tăng cường phòng vệ lên đi.” Đức Khánh im lặng vài giây rồi lại ra lệnh.
Đối mặt với khối tập đoàn Phong Hạo như một lũ điên, ông ta rốt cuộc vẫn không dám xem thường.