Thoạt nhìn ánh mắt Lâm Vạn Quân bình tĩnh thản nhiên vô cùng, khiến người ta vốn không biết nên cự tuyệt như thế nào.
“Cậu Phong, từ nhỏ đến lớn, trong quá trình cậu lớn lên lão nô không dám nói bản thân mình có công lao gì.”
“Nhưng từ lâu như vậy tới nay, lão nô để tay lên ngực tự hỏi, lão nô thực sự đã tận tâm tận lực trợ giúp cậu không ít.”
Nghe đến đó, Cao Phong bỗng đi lên cầm lấy bàn tay Lâm Vạn Quân, mặt đầy chấn động.
“Chú Lâm, không có chú cũng không có Cao Phong hôm nay.”
Cao Phong cắn chặt răng, phát ra lời nói từ tận đáy lòng.
“Cậu Phong, hôm nay cậu đã trưởng thành, đi tới độ cao ngay cả lão nô cũng phải ngưỡng vọng.”
“Mà bây giờ lão nô cũng thật không thể giúp cậu thêm gì nữa.”
“Hôm nay, để lão nô giúp cậu một lần cuối cùng, lại vì cậu mà chiến một trận cuối cùng đi!”
Lâm Vạn Quân nhìn Cao Phong, thần sắc kiên định tới cực điểm.
Tín niệm ở chỗ sâu trong đáy mắt càng khiến Cao Phong cảm thấy rung động không gì sánh được.
“Tốt! Tốt!”
Cao Phong dừng vài giây bỗng nhiên nở nụ cười.
Đã nói đến nước này, không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Tiếp đó, dùng hành động để thuyết minh mới là đáp án tốt nhất.
“Vù!”
Cao Phong bỗng xoay người đi về phía trước.
“Các anh em, trận chiến cuối cùng!”
“Hiện tại ăn uống no đủ, ngoại trừ đạn, ném tất cả phụ trọng xuống.”
“Kiểm tra súng ống, lấp đầy băng đạn, thời gian tử chiến đến cùng đã tới.”
“Một trận chiến này, bất luận thành bại, hai chữ Phong Hạo nhất định sẽ đánh ra phong thái nó nên có!”
Cao Phong vừa đi lướt qua đám người vừa ngửa mặt lên trời gào to.
“Cho dù có một ngày chúng ta chiến bại bỏ mình, chiết kích trầm sa!”
“Các anh em vẫn phải nhớ kỹ, Cao Phong tôi đã từng dẫn theo mọi người đi qua đỉnh phong tất cả mọi người chưa từng có!”
“Hôm nay tử chiến Tây Vực, không chết không ngớt!”
Đại bình nguyên Tây Vực cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Cao Phong rống lớn từng tiếng, tiếng rống lan truyền cực xa.
Quyết một trận tử chiến, không chết không ngớt!
Chỉ một thoáng, gần ba trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo còn lại mỗi người đều nhiệt huyết sôi trào!
“Tử chiến, không lùi!”
“Tử chiến, không lùi!”
Gần ba trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo đồng loạt phát ra tiếng rống rung trời.
Gió lớn đập vào mặt, thế nhưng mắt bọn họ vẫn không nháy lấy một cái.
Ánh mắt kiên định, mỗi người đều há miệng hét lớn.
Tiếng hét xông thẳng tới chân trời.
Tiếng hò hét này đã hô lên quyết tâm kiên định của bọn họ, hô lên khí thế quyết tử chiến của bọn họ.
Mỗi một chiến sĩ nhiệt huyết đều bày ra vẻ thấy chết không sờn.
Tất cả phụ trọng trên người, ngoại trừ đạn cần thiết và vũ khí nóng, những thứ đồ vật lộn xộn không liên quan khác đều bị ném xuống đất.
“Phù phù! Phù phù!”
Tất cả trói buộc đều bị bọn họ vứt xuống.
Toàn thân cao thấp chỉ có một bộ quần áo, còn có vũ khí nóng trong tay cùng với túi đạn đeo bên hông.
Gần ba trăm ngàn người xếp thành hàng chỉnh tề, dựa theo binh chủng khác nhau mà chia ra làm vô số hàng ngũ.
“Shhhh!”
Thấy tình cảnh như vậy, vô số người đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Tình cảnh trước mắt khiến đáy lòng mọi người chấn động vô cùng.
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc của bọn họ, khí thế chấn động lòng người của bọn họ, khí phách thấy chết không sờn của bọn họ!