Nam thanh niên nói xong liền vứt ống thép cầm trên tay rồi định bỏ chạy.
“Tao giết mày, đứng lại cho tao!” Người thanh niên tóc vàng hét to.
Lúc này, chỉ cần một người chạy, nhất định những người khác sẽ hoảng sợ trong lòng rồi cũng sẽ chạy theo.
Trong lòng mọi người hoảng sợ, vậy thì thật sự sẽ không đánh lại được đâu!
Ngồi trong xe, Phạm Thanh Nhiên hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này
Một mình Cao Phong, đánh sáu mươi tên côn đồ cầm dao gậy khiến họ sợ hãi bỏ chạy sao?
Điều này chứng tỏ anh ấy quá mạnh rồi, phải không?
Tuy nhiên, Phạm Thanh Nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi Cao Phong làm, cô ta không khỏi sợ hãi.
Bất kỳ là ai đều sợ chết.
Cao Phong nhẫn tâm khiến ai cũng phải run sợ, nói không sợ là giả.
Dương Đông Huy còn nắm lấy tay người thanh niên muốn rời đi, trong mắt anh ta là những lời đe dọa.
“Thả tôi ra! Tôi không cần một đồng nào nữa! Tôi cũng không cần tiền bo ngày hôm nay!”
Người thanh niên hất tay Dương Đông Huy sang một bên rồi vội vàng chạy đi.
Những người có mặt ở đó cũng bắt đầu xôn xao.
“Dừng lại! Đừng đi!”
“Trong tay tôi có 280 tỉ, là 280 tỷ!”
“Chỉ cần cậu giết được Cao Vũ, tôi sẽ giao tất cả số tiền này cho cậu.”
Bây giờ Dương Đông Huy như thể đã điên rồi, anh ta hét lớn với gã tóc vàng.
Anh ta vừa hét lớn vừa quay người vào xe lấy tiền mặt ra đặt lên trên mui xe.
Nhìn số tiền Dương Đông Huy vừa lấy ra, gã tóc vàng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lộ ra sự tham lam.
Những người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào đống tiền.
“Những người anh em, là 280 tỷ đó nhé! Nếu được các cậu có thể chia nhau mỗi người 35 tỷ!”
“Muốn có tiền thì phải liều một phen thôi, anh em đâu xông lên!”
Mấy chục tên côn đồ cùng nhau hô to, lấy hết can đảm, tay nắm chặt vũ khí, đồng loạt xông tới.
Cao Phong thở nhẹ một hơi, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng.
Muốn có tiền thì phải liều, nói hay lắm.
Nhưng chúng mày còn sống để hưởng nó hay không thì là chuyện khác.
Cao Phong chậm rãi xoay đao trong tay, sau đó anh tiến lên hai bước, lập tức vung đao chém.
“Keng! Răng rắc!”
Đao trong tay một gã côn đồ và đao trong tay Cao Phong va vào nhau. Khung cảnh lúc sau làm cho mọi người không thể tin nổi mà há hốc mồm.
Đao trong tay tên kia thế mà bị đao của Cao Phong chém gãy!
Mà đao trong tay Cao Phong chỉ bị mẻ một chút chứ không hề hấn gì.
Hai chiếc đều là cùng một loại đao, mà đao ở trong tay Cao Phong đáng sợ hơn mấy gã kia rất nhiều.
“Keng!”
Sau khi đao bị chém gãy, gã thanh niên hoảng sợ lùi lại phía sau.
Cánh tay cầm đao của hắn run rẩy tê dại.
“Để tôi! Anh ta không thể chém gãy được ống tuýp đâu!”
Một gã cầm ống tuýp hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ Cao Phong.
Cao Phong không hề nao núng, anh giơ tay vung một đường chém khác.
“Keng!”
Lưỡi đao và ống tuýp va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai, nơi xảy ra va chạm còn lóe lên ánh lửa.
Đao trong tay Cao Phong lại xuất hiện thêm vết nứt.
Có vẻ như nó không chống đỡ được bao lâu nữa.
Gã thanh niên cầm ống tuýp cũng thấy không ổn, cảm nhận được sự đau đớn từ cánh tay truyền đến, gã ôm chặt tay không lên tiếng.
“Cao Phong, Cao Phong…” Hai tay Phạm Thanh Nhiên bám vào cửa kính xe, cô ta nhẹ giọng nói.
Từ trong tiềm thức cô ta hi vọng Cao Phong đừng đánh nữa.
Nhưng lúc này, sự việc không phải Cao Phong muốn quyết là được.