Vào chính lúc này, một người thanh niên bước lên trước một bước, một chân đạp vào ngực Anh Vân.
“Ự, a!”
Anh Vân ra sức mở to mắt, nhìn về phía thanh niên kia.
Đó chính là Cao Phong.
“Tôi sỡm đã nói rồi, rượu của liên minh Vũ Nặc tôi có hơi mạnh, anh cứ nhất quyết đòi uống cơ.”
Cao Phong nhìn từ trên cao xuống, trên khuôn mặt đầy vẻ trào phúng.
“Con mẹ mày nữa, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà mày!”
Anh Vân lớn tiếng chửi bới, máu tươi trong miệng liên tục phun ra, bụng đau đến không chịu nổi.
“Ha ha… tiếp theo chúng ta còn cần tính sổ nữa mà.”
“Vừa nãy, anh đã mượn đầu anh em của tôi để mở bình rượu?”
Cao Phong sờ chóp mũi, tay nhấc đao chiến lên, nhìn Anh Vân từ trên cao xuống.
“Mày! Mày! Loại tiểu nhân, đê tiện nhà mày!”
Anh Vân ra sức giơ tay lên, lớn tiếng chửi mắng Cao Phong.
“Khi các người giết các chiến sĩ của Việt Nam chúng tôi, đáng ra nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay rồi chứ.”
“Nhưng mà, những chuyện đó tạm thời chúng ta không nhắc đến nữa.”
“Vừa nãy anh đã mượn đầu anh em của tôi để làm đồ mở bình rượu, vậy bây giờ tôi sẽ…”
“Tôi muốn đá bóng ghê, nhưng tôi lại không tìm thấy bóng, vậy thì mượn đầu của anh dùng vậy.”
Lời Cao Phong vừa dứt, anh liền giơ đao sắt lên, chặt từ trên cao xuống.
“Xì! Lạch cạch!”
Tiếng đao kiếm cứa vào da thịt vang lên, lại còn xen lẫn với cả tiếng xương cốt bị chặt đứt nữa.
Đầu Anh Vân lập tức lăn lông lốc trên mặt đất, lăn dần ra phía xa.
Cao Phong chầm chậm cầm đầu Anh Vân lên, từ từ đi về phía doanh trại của đám cường đạo Nam Cương ở bên kia.
“Các người nói không sai, Vũ Nặc tôi chính là phế vật đấy.”
“Tôi cũng là phế vật, hơn ba năm trước tôi đã bị người ta chửi như vậy.”
“Nhưng các người phải hiểu rằng, phế vật chưa chắc đã không thể vùng dậy được! Chưa chắc không thể trở thành kẻ có thể nắm trong tay sống chết của các người!”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó hô lên: “Tuấn Hạo, Anh Trạch!”
“Có!”
Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch đồng loạt lên tiếng!
“Giết cho tôi!”
“Một người cũng không được bỏ sót!”
“Máu chảy thành sông cũng không sao cả!”
Cao Phong lệnh một tiếng, đám người Long Tuấn Hạo sau khi nghe lệnh đều lần lượt giơ vũ khí trong tay lên.
“Ông nội ơi, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi!”
“Chúng tôi không đánh nữa, chúng tôi tình nguyện gia nhập vào đội các anh!”
Trong chớp mắt, những tên cường đạo Nam Cương còn lại giống như bị điên, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
Lúc này Cao Phong cầm đầu Anh Vân lên, cái đầu đó vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Dáng vẻ giết người không chớp mắt này thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.
“Kiếp sau nếu như có phúc đầu thai thành người, tốt nhất là đừng động đến Việt Nam.”
“Bởi vì…”
“Động vào nước Long của tôi, ngàn vạn lần không thể tha!”
Cao Phong vừa dứt lời, anh liền quay người đi về phía xa xa.
“Bang bang bang!”
“Cộc cộc cộc…”
“Haaaaaaa… Bang!”
“Bang! Bốp bốp!”
Cao Phong đi về phía xa, phía sau liền truyền tới một tràng những âm thanh nổ súng vang rền trời.
Lửa sáng rực cả trời, lửa chiến bay lên cuồn cuộn.