Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1718


Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Loại tàu hỏa toàn người thấp kém đi như này, tôi nói chuyện với anh ta thì đó chính là niềm vinh dự của anh ta rồi.”


Giọng nói của anh ta rất kiêu ngạo, giống như anh ta chính là vua vậy.


Lâm Hướng san lắc đầu một cái, cô ta dứt khoát imk miệng không nói thêm câu nào, rõ ràng là cô ta đã quen tính cách này của cậu ta rồi.


Lê Tiểu Quyền quan sát Cao Phong một lượt xong thì anh ta càng khinh thường Cao Phong.


Tuy quần áo của Cao Phong cũng hơi đắt tiền nhưng nó tuyệt đối nhưng nó không quá bảy trăm triệu, số tiền này thậm chí không bằng một đôi dép của Lê Tiểu Quyền.


Quan trọng nhất là Cao Phong đi tàu hỏa lên đã được anh ta xếp vào người của của tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội.


“Bộp!”


Lê Tiểu Quyền mở ví lấy ra một xấp tiền rồi ném lên mặt bàn.


“Đay là bảy mươi triệu anh cầm lấy đi! Rồi đi ra khỏi chỗ đó cho tôi.” Vẻ mặt Lê Tiểu Quyền ngạo nghễ nhìn cao Phong.


Anh ta không tin, loại người ở tầng chót trong xã hội của Cao Phong sẽ không quan tâm đến mấy chục triệu này.


Lâm Hướng San cũng kinh ngạc, cô ta thật sự không muốn ngồi chung chỗ với Lê Tiểu Quyền.


Nhưng Cao Phong cũng không phải là người giàu, nếu đổi vị trí của mình để được bảy mươi triệu anh có làm không?


Cho nên kể cả Lâm Hướng San không muốn ngồi chung một chỗ với Lê Tiểu Quyền nhưng cô ta cũng không thể bắt Cao Phong không được nhận số tiền này.


Bây giờ rất nhiều người trong toa tàu này ngẩng cổ nhìn về phía bọn họ.


Rất nhiều người nghĩ, nếu bây giờ có người cho bọn họ bảy mươi triệu để đổi chỗ ngồi thì chắc chắn bọn họ sẽ đổi luôn.


Đổi chỗ ngồi mà dược bảy mươi triệu, Cao Phong mà không đổi thì chính là thằng ngu!


Mà tát nhiên bây giờ Cao Phong ở trong mắt mọi người chính là một thằng ngu.


Cho nên Cao Phong không thèm nhìn mấy trục tờ tiền kia, ánh mắt của anh vẫn lạnh nhạt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.


Hành động này của Lê Tiểu Quyền làm cho anh không thích.


Nếu như trong tình huống bình thường, hai người quen biết muốn ngồi chung một chỗ nên nói muốn đổi chỗ ngồi với Cao Phong thì Cao Phong rất vui lòng giúp đỡ bọn họ.


Những cách làm độc đoán và nói chuyện kiểu muốn ra lệnh cho người khác như Lê Tiểu Quyền làm cho anh cảm thấy chán ghét.


Từ trước đến nay anh là một người thích mềm chứ không thích cứng, nên lần này Lê Tiểu Quyền đã dùng sai cách rồi.


“Làm sao? Anh cảm thấy không đủ?”


Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng, sau đó anh ta rút một xấp tiền ra ném nên mặt bàn.


Số tiền này này ném ra nhiều hơn số tiền bảy trăm triệu kia, chắc chắn là hơn một trăm bảy mươi năm triệu!


Rất nhiều người không hiểu tại sao Lê Tiểu Quyền giàu như vậy mà lại ngồi tàu hỏa?


Nhưng càng nhiều người mơ mộng, nếu như bây giờ bọn họ ngồi chỗ của Cao Phong thì nhất định bịn họ đã có số tiền đó rồi!


“Anh cầm tiền rồi cút đi!” Lê Tiểu Quyền lạnh lùng quát một tiếng.


Nhưng mà Cao Phong vẫn ngồi im như cũ.


Hình như trong mắt anh thì mấy chục tờ tiền này chỉ là đóng giấy vụn mà thôi.


Hành động của Cao Phong lại bị mọi người xung quanh nhìn thấy, và bọn họ cảm thấy khó hiểu vị trí này có gì đặc biệt à?


Bây giờ còn có người không để ý đến một trăm bảy mươi năm triệu?


Anh nghĩ rằng một người có một tài sản khổng lồ như vậy thì làm sao họ có khả năng để quan tâm đến mấy trục triệu này nữa.


Mà Cao Phong lại không giống loài người giàu có, bây giờ anh trông giống một sinh viên đại học mới tốt nghiệp hơn.


Mà cặp đôi cũng động lòng với số tiền này.


Nụ cười trên mặt của Lê Tiểu Quyền đàn đàn biến mất, anh không ngờ cách dùng tiền để đánh người ta lại không có tác dụng gì.


Ngày trước khi anh ta dùng cách này thì lần nào cũng thành công!


Kể cả là người cứng đầu thì qua hai ba đợt sống của tiền bạc thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK