“Nhưng bây giờ sau lưng anh ta là cả Việt Nam…”
Sĩ quan phụ tá do dự vài giây nhưng vẫn nói lời này ra.
Một câu nói khiến cho John ngây người trong nháy mắt, đầu cũng lấy lại được sự tỉnh táo.
Khoảng hai phút sau, John mới đột nhiên đứng lên.
“Fuck!”
“Đi điều tra xem bên Việt Nam đã xảy ra chuyện gì.”
“Có thể khiến Diệp Thiên Long nói ra những lời đó, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.”
“Shit! Đây là chuyện của chúng ta và Việt Nam, ai dám nhúng tay vào lúc này, tôi giết nó!”
John chửi ầm lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ông ta cũng không muốn gánh nỗi oan này thay người khác.
Cũng không muốn vì sai lầm của người khác mà phe mình bị tấn công!
…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đối với Cao Phong mà nói, mỗi giây không có Kim Tuyết Mai ở bên đều cực kỳ dày vò.
Dù sao bây giờ Kim Tuyết Mai là phụ nữ có thai, điều này càng làm Cao Phong thêm lo lắng hơn.
Cao Phong đã lục tung toàn bộ từ trên xuống dưới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, trong đầu cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhưng dưới trạng thái loạn như cào cào này, vẫn rất khó để tỉnh táo phân tích vấn đề.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Màn đêm buông xuống, cũng đồng nghĩa với việc ngày tiếp theo lại sắp đến.
…
Ngày tiếp theo.
Xung quanh núi Bồng Thiên có rất nhiều người tới.
Tất cả đều mặc vest đen, trên cánh tay phải cột một dải vải tang màu trắng.
Nghìn người, mười nghìn người, hàng chục nghìn người.
Ai ai cũng cột vải tang, vẻ mặt nghiêm túc.
Hôm nay là ngày đưa linh cữu ba mươi sáu chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ Kim Tuyết Mai về nơi an táng.
Mà hàng chục nghìn người này đều muốn đưa tiễn họ đoạn đường cuối cùng.
Người chết lớn nhất.
Chuyện này rất cần thiết.
Thứ mà Cao Phong có thể cho bọn họ cũng chỉ là một tang lễ long trọng.
Ánh lửa ngút trời, tiền vàng bay đầy trời.
Đội kèn tang càng ra sức thổi.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất trang nghiêm, trong lòng sầu não.
Không khí hiện trường vô cùng thê thương.
Đối với Cao Phong mà nói, những người này là trung thần, là trung thần luôn liều mình hỗ trợ.
Mà đối với thuộc hạ của Cao Phong mà nói, những người này đều là anh em vào sinh ra tử của bọn họ!
Nhớ lại quãng thời gian họ ngồi chung một chỗ uống rượu khoác lác, phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua mà thôi.
Mà hôm nay, đã không thể nào gặp lại nhau nữa rồi.
Rất nhiều người rơi lệ lã chã, cắn răng kiềm chế.
Ba mươi sáu cỗ quan tài đã xếp thành hai hàng.
Tất cả đều là quan tài được chế tạo thượng hạng, vô cùng dày chắc.
Tiếng kèn tấu lên, tiền giấy rơi khắp bầu trời.
Dao giấy đốt càng bay càng cao, tro tàn nhẹ nhàng bay cao.
“Anh Phong đâu?”
Liễu Tông Trạch nhìn một thanh niên hỏi.
“Anh Phong lên núi từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa xuống.”
Thanh niên áo đen lau mắt một cái, vội vàng báo cáo.
“Ừ! Không đợi anh ấy nữa, đến giờ rồi.”
“Chúng ta tiễn anh em thôi.”