Tuy nhiên, Cao Phong dùng toàn lực cơ thể chém ra một đao này, cũng như đã tiêu hao hết tất cả sức lực trong người anh.
Anh chống đao trên mặt đất, há mồm thở dốc không ngừng.
Ngay một khắc này, cơ thể vẫn luôn căng chặt của Cao Phong đột nhiên bắt đầu thả lỏng.
Kẻ thù đã bị chính tay anh chém chết.
Tất cả sự dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tan theo gió.
Vừa mới thả lỏng ra, thân thể vẫn luôn dựa vào lực lượng mạnh mẽ để chống đỡ lúc trước bỗng có chút chịu không nổi.
Tất cả những vết thương từ trận chiến trước đột nhiên bùng lên đau đớn cùng một lúc.
Lúc này, di chứng của sự kiệt sức cũng từ từ hiện ra.
Cao Phong chỉ cảm thấy có hàng ngàn con kiến không ngừng cắn xé khắp cơ thể.
Nó giống như có vài người đang cầm lưỡi dao sắc bén liên tục rạch những khe nhỏ trên người.
Những cái khe nhỏ đó tuy rằng không lớn nhưng mà số lượng rất nhiều.
Nhiều đau đớn tụ vào một chỗ thật sự khiến Cao Phong cảm thấy đau thấu xương tủy, thậm chí linh hồn cũng không khỏi run rẩy.
“Bịch bịch!”
Hai chân Cao Phong mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp một chân trên đất.
“Chết tiệt, anh Phong không chịu nổi, mau qua đó!”
Đám người Long Tuấn Hạo trợn to hai mắt, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, nhanh chóng lao về phía này.
Chỉ một thoáng, Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành và những người khác đều điên cuồng lao về phía Cao Phong.
Cao Phong cầm cán đao quỳ một chân, cảm thấy toàn thân kiệt quệ.
Anh muốn chống đỡ cơ thể đứng lên nhưng sức lực của anh không đủ để anh cố gắng.
Giống như bị người khác chích một cây kim gây mê, làm sức lực của anh từ từ tiêu tan.
Mí mắt liên tục sụp xuống.
Cao Phong cố gắng mở mắt ra nhưng rất khó làm được như vậy.
Trong lúc mơ màng, Cao Phong nhìn thấy có rất nhiều người. Bọn họ giống như châu chấu vượt biên, không ngừng chạy về phía mình.
Những người đó còn đang la hét cái gì đó nhưng bên tai Cao Phong lúc này như ở trạng thái chân không, hoàn toàn không nghe thấy chút âm thanh nào.
Vì vậy cảnh tượng rất nhiều người cùng nhau chạy trước mặt giống như là ảo giác của Cao Phong.
Cuối cùng, trước mắt Cao Phong trở nên tối sầm, hai lỗ mũi chảy ra hai dòng máu rồi ngã xuống phía trước.
Cây đao dài hai mét trong tay anh cũng rơi về phía trước cùng với cơ thể của Cao Phong.
Giờ phút này, tất cả ý thức trong đầu Cao Phong hoàn toàn biến mất không còn sót lại chút gì, như rơi vào trong bóng đêm im lặng.
Anh thực sự rất mệt mỏi.
Đêm trước khi đón Kim Tuyết Mai, bọn họ đã lái xe suốt đêm.
Hai ngày một đêm chưa từng chợp mắt.
Ngay sau đó, anh đã chiến đấu với một trăm người và đánh bại chiến binh Vũ Siêu.
Sau đó anh lại giết nhà họ Đặng, trải qua thêm một trận chiến đẫm máu nữa. Những chuyện liên tiếp này đã vượt quá giới hạn khả năng chịu đựng của cơ thể từ lâu.
Nếu không phải được lòng tin muốn tự tay giết chết kẻ thù chèo chống thân thể thì sợ rằng anh đã không kiên trì được cho đến lúc này.
“Anh Phong!”
Long Tuấn Hạo hét lớn một tiếng và chạy như điên tới. Ngay lúc đầu của Cao Phong chạm đất cuối cùng cũng đỡ được anh.
“Nhanh lên! Đưa anh Phong đến bệnh viện.”
“Đến đây, lái xe tới đây!”
Long Tuấn Hạo khoác tay Cao Phong lên vai, không ngừng rống lên.
Kim Tuyết Mai cũng đi theo đám đông, khuôn mặt đầy lo lắng, không ngừng đi phía trước gạt đường.
“Đưa Cao Phong đến bệnh viện tốt nhất ở thủ đô, tôi tới đó chào hỏi, nhanh lên!”
Diệp Thiên Long vừa gào vừa quay đầu quát Trọng Dương Bình: “Dương Bình, điều động hai nghìn chiến sĩ tới ven đường để mở đường tới bệnh viện tốt nhất thủ đô, nhanh lên!”