Ở nơi nhỏ bé như chỗ của bọn họ là nơi mà một chiếc Rolls-Royce Phantom có thể đến hay sao?
Người nào mà lại có thể đến như vậy chứ?
“Cái gì mà Phantom, không hề khó để có Phantom, cậu nói đi, xe này bao nhiêu tiền?” Một người đàn ông trung niên há mồm hỏi.
Thanh niên trừng lớn đôi mắt, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Giá hướng dẫn chính thức là hơn 27 tỷ, bán ra chắc là mấy phải hơn 50 tỷ!”
“Gì?”
Bảy tám người dân trong thôn rơi vào trạng thái hoang mang ngay lập tức.
Hơn 27 tỷ cho một chiếc siêu xe siêu cấp sao, bọn họ sợ là họ cũng chưa từng gặp qua nó ở trên TV!
“Hơn 27 tỷ sao…” Người trung niên không nói nên lời.
Ngay sau đó, lại có rất nhiều thôn dân từ các nhà đi ra, ai cũng dùng vẻ mặt kinh hồn khiếp vía nhìn chiếc Rolls Royce Phantom này.
Tuy nói phần lớn bọn họ cũng đều không hiểu siêu xe như thế nào, nhưng những người trẻ tuổi trong thôn lại có chút hiểu biết, họ giải thích cho những thôn dân còn lại, sau khi nghe xong thì vô số người sửng sốt.
Hậu quả là hàng trăm hộ dân ở khu phố ổ chuột này đứng hai bên đường tỏ vẻ hứng thú mà ngóng xem chiếc xe này.
Chiếc xe từ từ giảm tốc độ dưới ánh nhìn của mọi người, tình cờ dừng trước cửa nhà của Vương Ngọc Hoa.
“Ầm!”
Vương Ngọc Hoa đứng dậy trên băng ghế, bà ta nhìn chiếc xe với vẻ mặt ngạc nhiên và lo sợ. Nhịp tim của bà ta cũng không ngừng tăng nhanh, không phải nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt ở đây đấy chứ?
Ánh mắt của gần trăm người dân cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc Rolls Royce Phantom này.
Những người dân trong làng nghe Vương Ngọc Hoa nói về bạn trai trước đây của Trần Ngọc Tâm vào lúc này đều hơi bối rối.
Vương Ngọc Hoa nói lời này, đừng nói đó chính đó là sự thật đi?
Thật sự là không phải do bà ta khoác lác đấy chứ?
“Rầm!”
Cửa xe mở ra, ánh sáng phản chiếu lại đập vào mắt những người xung quanh.
Ngay sau đó, Cao Phong mặc bộ đồ thường ngày bước xuống xe. Nhìn thấy vẻ mặt của Cao Phong, không ít người sững sờ tại chỗ.
Chỉ là bởi vì lúc này Cao Phong lại đeo mặt nạ mô phỏng.
Cho nên, bọn họ làm sao biết được anh là ai?
Lúc này Cao Phong mang mặt nạ này lên, quả thực đó chính là giấy thông hành tốt nhất của anh.
“Dì à, Ngọc Tâm có ở nhà không?” Cao Phong đứng bên cạnh xe hỏi.
“A… ở nhà, ở nhà, vào đi, vào đi!” Vương Ngọc Hoa sửng sốt trong chốc lát, sau đó bà ta vội vàng chào hỏi và mời Cao Phong vào nhà, nhiệt tình giống như mẹ vợ nhìn thấy con rể vậy.
Những người dân làng xung quanh đều sững sờ, khi Cao Phong bước vào sân thì họ bắt đầu xì xào một hồi.
“Tôi đoán, hình như người kia là ông chủ của khu thương mại Kiên Thành!”
“Không sai, chính là người đó! Lần này thế mà Vương Ngọc Hoa lại nói thật sao?”
“Ái chà! Ông cụ Trần sắp lên chức rồi! Đây không phải là phát tài rồi sao!”
Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, không ai nghĩ rằng gia đình Vương Ngọc Hoa thực sự có thể tiếp xúc với người đàn ông tên Cao Phong đó.
Điều đó thực sự đáng ngạc nhiên. Nhiều người vẫn muốn vào xem nhưng Vương Ngọc Hoa đã đóng cửa sân lại…
“Ha ha, thế nào, bà đây có lừa dối các người hay không hả?” Vương Ngọc Hoa nói với vẻ mặt kiêu ngạo, lúc này trong lòng bà ta cực kỳ thoải mái.
“Không có, không có! Tuyệt đối không có!” Mọi người vội vàng nói.
“Hiện tại còn nói muốn làm mai cho Ngọc Tâm nữa hay không?” Vương Ngọc Hoa bĩu môi hỏi.
“Không nói, không nói nữa…” Mọi người lại vội vàng xua tay lần nữa.
Thậm chí người thanh niên nhặt được chìa khóa xe rơi trên mặt đất ban nãy còn lẩm bẩm: “Đoạt bạn gái của ông chủ khu thương mại Kiên Thành ư, đây không phải đang ngại mình sống quá lâu hay sao?”
Trong thời gian ngắn, vị thế của Vương Ngọc Hoa trong toàn bộ khu phố ổ chuột này đã tăng lên vùn vụt, trở thành sự ghen tị của mọi người.