“Không cần cô phải dùng cách như vậy để đền bù. Cách này không thể nào bù đắp được cả, tôi vẫn sẽ đi tìm nhà họ Phạm.”
Cao Phong yên lặng mấy giây, sau đó cũng không quay đầu lại nói.
“Cao Phong, anh chính là một người đàn ông giả bộ, rõ ràng là anh rất muốn, em có thể cảm nhận được, nhưng mà anh đang phải kiềm chế. Anh chính là một người đàn ông giả bộ,” Phạm Thanh Nhiên cắn răng, nhìn theo bóng lưng của Cao Phong.
Cao Phong than nhẹ một tiếng, nói: “Nếu bàn về hành động thì không bàn về tình cảm, nếu bàn về tình cảm thì trên đời này không có ai là thánh nhân cả. Muốn nhưng không nhất định phải làm.”
“Tôi không thể, thật sự xin lỗi cô, xin lỗi.” Giọng Cao Phong vô cùng nghiêm túc.
“Em có thể vì anh mà bỏ đi hết tất cả lòng tự trọng của bản thân mình, cũng là bởi vì em thích anh đó.”
“Cao Phong em thích anh, anh có biết không?”
“Tại sao anh lại không nhìn em lấy một cái.”
“Tại sao? Em thật sự kém cỏi hơn cô ấy sao?” Phạm Thanh Nhiên chậm rãi sửa sang lại quần áo, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Trên thế gian này, không ai có thể so sánh được với cô ấy.” Giọng Cao Phong ngày càng kiên định.
“Em đã điều tra rồi. Cô ấy chỉ là con gái của một dòng họ nhỏ ở Hà Nội, căn bản không giúp được gì cho anh.”
“Nhưng em có thể giúp được cho anh. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cha em nhất định sẽ ủng hộ anh, anh cũng không cần phải mệt mỏi như vậy.”
Phạm Thanh Nhiên cũng không muốn buông tha, bắt đầu so sánh thân phận của mình với Kim Tuyết Mai.
Nhưng Cao Phong lại khẽ lắc đầu.
Ngay cả nhà họ Diệp có quyền có thế ở Thủ đô, anh cũng không muốn. Sao có thể vì một nhà họ Phạm mà vứt bỏ Kim Tuyết Mai chứ?
Chuyện này tuyệt đối không thể.
“Mặc quần áo vào rồi đi đi. Chuyện vừa rồi, tôi rất xin lỗi.” Cao Phong than nhẹ một tiếng, gẩy tàn thuốc.
Trong khoảnh khắc đó, suýt chút nữa anh đã phạm phải một sai lầm lớn. Lúc này, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Sắc mặt Phạm Thanh Nhiên ảm đạm, cầm quần áo mặc lên.
Cô ta biết, giữa cô ta và Cao Phong vĩnh viễn không có kết quả.
Chỉ là, cô ta vô cùng hâm mộ Kim Tuyết Mai, hâm mộ Kim Tuyết Mai có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
“Có phải anh thấy em là một người con gái rất tùy tiện không?” Trước khi rời đi, Phạm Thanh Nhiên tự cười chế giễu mình, nhìn bóng lưng Cao Phong rồi nói.
Cao Phong biết, vừa rồi Phạm Thanh Nhiên chủ động làm những chuyện kia.
“Không có, cũng sẽ không. Chỉ là giữa chúng ra không có khả năng.” Giọng Cao Phong nghiêm túc trả lời.
Phạm Thanh Nhiên yên lặng hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Em biết…”
Cao Phong không nói nữa lời, sau lưng truyền đến âm thanh đóng cửa, Phạm Thanh Nhiên ảm đạm rời đi.
“Ai!”
Cao Phong thở dài một tiếng, lại châm một điếu thuốc nữa.
Đối với Phạm Thanh Nhiên, trong lòng Cao Phong cũng rất phức tạp.
Từ góc độ của một người đàn ông, một cô gái như Phạm Thanh Nhiên cực kỳ hiếm thất. Nếu như chủ động như thế, chỉ cần là một người đàn ông bình thường cũng sẽ không từ chối phát sinh quan hệ với cô ta.
Nhưng nếu từ góc độ vợ chồng mà xem xét thì Cao Phong không thể nào vượt qua những rối rắm trong lòng được.
“Có một số việc, ngay từ khi bắt đầu đã định trước là không có kết quả.”
Cao Phong chậm rãi xoay người, nhìn về phía chiếc điện thoại di động đang nằm trên mặt bàn kia.
Ban đầu, anh còn cho rằng Phạm Thanh Nhiên làm như vậy có thể lại là thủ đoạn của nhà họ Phạm.
Nhưng bây giờ xem ra, có thể là anh nghĩ lầm rồi.
Với tính cách kiêu ngạo của Phạm Thanh Nhiên, nếu như không phải là động lòng thì chắc chắn cô ta sẽ không làm như vậy.
Huống chi, với thực lực của nhà họ Phạm thì ra tay đối phó với Cao Phong còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Căn bản không cần Phạm Thanh Nhiên bỏ sức ra như vậy.
Cao Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ném đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu.