Lần này, nhà họ Diệp tuyệt đối đi sai một nước cờ, đồ tốt không muốn lấy, cứ như vậy tiện nghi cho Cao Phong nhặt được một món hời.
Cao Phong có thể bay lên hay không phụ thuộc vào khu thương mại Kiên Thành, vì vậy anh không thể giao ra bất cứ cái gì.
“Anh không nghe tôi nó hết đã từ chối rồi sao?” Giọng nói của Phạm Thanh Nhiên tràn ngập oán hận.
Chẳng qua Cao Phong không bận tâm, trong lòng không hề gợn sóng chút nào.
“Không cần thiết, tôi nói lại lần nữa, cô đừng suy nghĩ đến khu thương mại Kiên Thành nữa.”
“Từ nay về sau, nơi này sẽ chỉ có họ Cao và cũng chỉ có họ Cao.” Cao Phong không kiên nhẫn nhíu mày.
Anh thật sự không biết tại sao tính cách Phạm Thanh Nhiên vốn kiêu căng ngạo mạn bây giờ lại trở nên mực thước như vậy.
“Tôi không muốn động chạm gì đến khu thương mại Kiên Thành, tôi muốn nói chuyện khác với anh.” Phạm Thanh Nhiên im lặng hai giây trước khi thở dài.
“Tôi không có thời gian.” Cao Phong nói xong chuẩn bị cúp máy.
“Cao Phong, anh thật sự cho rằng tôi không dám giao video đó ra sao?” Phạm Thanh Nhiên nóng lòng, trực tiếp gọi thẳng tên Cao Phong.
Cao Phong không hề kinh ngạc
Anh đã sớm thẳng thắn với Phạm An Quốc, không có gì lạ khi Phạm Thanh Nhiên biết được thân phận thật của anh.
Nghe được lời của Phạm Thanh Nhiên, Cao Phong hơi do dự.
Thành thật mà nói, anh thực sự sợ hãi.
Lỡ như Giag Hiên Nhiên quyết tâm giao đoạn video đó ra, tất cả mọi thứ của anh cũng kết thúc.
Vì vậy, Cao Phong dừng lại động tác cúp điện thoại.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Cao Phong trầm giọng hỏi.
“Gặp nhau rồi nói sau, anh gửi định vị cho tôi, tôi qua đón anh.” Phạm Thanh Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Cao Phong chậm rãi đặt điện thoại xuống, cảm thấy có chút khó hiểu.
Phạm Thanh Nhiên bất ngờ tìm anh thương lượng lần thứ hai.
Cô ta cũng nói rõ rằng cô ta không muốn khu thương mại Kiên Thành.
Vậy rốt cuộc cô ta muốn cái gì? ?
Tại sao cô ta không trực tiếp tung video ra chơi chết anh hả?
Cao Phong khó hiểu gửi địa chỉ cho Phạm Thanh Nhiên.
Gần mười phút sau, dưới tòa khách sạn vang lên tiếng xe thể thao ồn ào.
Cao Phong liếc qua cửa sổ, đó là một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ.
Lớp sơn màu đỏ tươi trông rất sáng bóng.
Logo một con ngựa với móng trước tung cao, giống như một con ngựa đang phi nước đại, trông rất nổi bật.
Chiếc xe cũng được bảo dưỡng tốt, nhìn độ sáng bóng của nó giống như có bọc một lớp áo vô hình.
Không giống như Cao Phong lái xe hơi giống như đi xe đạp, tiện tay ném đại ở một nơi, lần sau có khi còn tìm không thấy.
Ngay khi chiếc Ferrari dừng lại, rất nhiều người dừng lại xem, có người còn chỉ trỏ, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mặc dù đây là một thủ đô rất phát triển về kinh tế nhưng loại siêu xe gần ba mươi lăm tỉ VNĐ này không phải là thứ có thể dễ dàng nhìn thấy ngoài đường, nó vẫn tương đối hiếm lạ.
Cửa sổ hạ xuống, hiện ra sắc đẹp tuyệt trần của Phạm Thanh Nhiên.
Lớp trang điểm mỏng manh trên gương mặt chỉ vừa đủ để tô điểm, không quá dày, tăng thêm hương vị phụ nữ cho Phạm Thanh Nhiên.
Phải nói rằng đây là một người phụ nữ rất tinh tế.
Từ kiểu tóc đến khuôn mặt, thậm chí cả phụ kiện như bông tai, tất cả đều rất phối hợp.
“Cô chủ gia tộc lớn, cuộc sống có nhiều lễ nghi hơn.”
Cao Phong lắc đầu cười, sau đó đi xuống.
Phạm Thanh Nhiên không có xuống xe mà ngồi trong xe lặng lẽ ngẩn ngơ, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Cô ta hiếm khi tự lái xe.
Nói chính xác là cô ta hiếm khi ra ngoài tiếp xúc với mọi người.