Cao Phong còn nói, muốn để bé con của bọn họ đầy mặt tự hào mà nói với bạn bè rằng, cha của bé là Cao Phong, là một đại anh hùng!
Bởi vậy khi Vu Chính Bình muốn cướp đoạt danh hiệu của anh, Cao Phong đương nhiên không chịu.
Nhìn thấy bóng dáng Cao Phong giữa sân đấu, mọi người ai nấy đều kinh sợ.
Chưa nói đến Vu Chính Bình thì đến cả người từng trải gió mưa như ông Trần, bấy giờ cũng mở tròn mắt mà nhìn, trong lòng kinh hoàng không ngớt.
Cho dù ông có một lòng tin tưởng rằng, Cao Phong sẽ không khiến ông phải thất vọng.
Nhưng tận mắt chứng khiến quá trình một chọi trăm thì đó là sự chấn động đến cỡ nào?
Một chọi trăm!
Đó chính là một chọi trăm đó!
Đã cách một khoảng thời gian, một chọi trăm, hiện giờ đã tái hiện bởi Cao Phong!
Hơn nữa số chiến sĩ này tất cả đều là quân dự bị của đội đặc chủng Nanh Sói, ai ai cũng là chiến sĩ tinh nhuệ hết cả.
Đám người Vu Chính Bình đều im bặt không nói lời nào.
Lúc này đây, bọn họ căn bản là không nghĩ nổi một lời để nói, để biểu đạt nội tâm đang kích động cuộn trào.
“Ha!”
Cao Phong thở phào một hơi, tay siết thành nắm đấm, vọt mình bật lên.
“Ầm!”
“Ngã rồi!”
“Ầm!”
“Ngã rồi!”
Tuy rằng Cao Phong bấy giờ đã hao kiệt sức lực, thế nhưng lại có thể bộc phát ra nguồn sức mạnh trước nay chưa từng có.
Nắm đấm nặng trịch giáng xuống, nhất định sẽ khiến một người phải ngã xuống.
Ba cú đấm, hai cú đá, trên sân còn sót lại một kẻ địch.
Cao Phong thở hồng hộc, thế nhưng dáng người vẫn sừng sững thẳng tắp.
“Ngã rồi!”
Cao Phong quát một tiếng, tựa như tiếng hổ gầm nơi rừng sâu, sát khí lạnh buốt táp thẳng vào mặt.
“Hộc hộc!”
Người chiến sĩ kia ngã ngồi trên mặt đất, trực tiếp mất đi ý chí phản kháng.
Có thể được lựa chọn làm đội viên dự bị của đội đặc chủng Nanh Sói, bất kể là lực chiến đấu hay là ý chí phẩm chất, hay chăng là sự chín chắn vững vàng, ai nấy đều vượt trội không phải người thường có thể so sánh.
Thế nhưng vào lúc này đây, đối diện với thế tiến công sắc bén của Cao Phong, cậu ta lại bị dọa đến nhũn cả chân.
Bọn họ không hề yếu kém.
Nhưng mà, Cao Phong lại quá mức mạnh mẽ!
Đến tận lúc này, một trăm hai mươi tám người, toàn bộ chiến bại.
Chỉ cón lại một mình Cao Phong, ngạo nghễ đứng giữa sân.
Tựa như đứa con cưng của trời cao ngang tàng xuất thế, đè ép chúng quần hùng, không kẻ nào không dám theo lệnh.
Anh phải gọi là, chiến thần trong quân binh!
“!”
Hết trận này đến trận khác, tiếng xuýt xoa vang lên không ngừng.
Một chọi trăm!
Một chọi trăm đã tái hiện!
Một trăm hai mươi tám chiến sĩ tinh nhuệ, bị đánh gục bởi một mình Cao Phong.
Đây là sức mạnh mạnh mẽ đến nhường nào??
Vu Chính Bình trợn trừng mắt lên nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ rúng động.
Ông ta đã nhập ngũ được nhiều năm, thế nhưng lại chưa từng gặp được một ai lại có thể làm được hành động vĩ đại nhường này.
Mà ngày hôm nay, coi như là đã được tận mắt thấy rồi.