Dù sao lúc Cao Phong ở trên máy bay, bày ra lực lượng thật sự quá cường đại.
“Richard, là ông khờ dại hay tôi khờ dại đây?”
“Nếu cậu ta thật sự rất lợi hại, sẽ một mình đi tới phương Tây sao?”
“Cậu ta sẽ coi trọng tám triệu đô la này như vậy sao?”
“Được rồi, không nói nữa, giúp chuyện khác thì được, nhưng muốn chúng ta lấy tiền, tuyệt đối không có khả năng!”
Moore rất không kiên nhẫn xua tay, lúc này muốn xoay người đi ra ngoài.
“Moore, dùng lời nói của Việt Nam mà nói, ông đúng là thần giữ của!”
“Ông là Grandet (keo kiệt) bản hiện thực!”
Richard tức giận không thôi, chỉ vào bóng lưng Moore không ngừng mắng.
“Hừ! Ít nhất tôi sẽ không nghĩ tới chuyện đi gài hàng tiền của người khác.”
“Càng không có người bạn là cậu Cao như ông, muốn tay không bắt sói trắng!”
Moore hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời khỏi văn phòng.
Richard tức giận không thôi, sau đó mắng: “Công ty không bỏ tiền, vậy khoản tiền này tôi lấy tiền của tôi!”
Moore làm như không nghe thấy, kéo cửa ra muốn rời đi.
Mà vừa mới kéo cửa ra, một người phụ nữ phương Tây mặc đồ công sở, lúc này đang sắp xông tới, biểu cảm có chút sốt ruột.
“Ngài Moore!”
Nhìn thấy Moore, người phụ nữ vội vàng chào hỏi.
Mà Moore không nhìn người phụ nữ này, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
“Lori, cô có chuyện gì?”
Richard khẽ nhíu mày, chủ động hỏi một câu.
“Ngài Richard, trong tài khoản của công ty chúng ta, đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn.”
Lori vừa nói như vậy, lúc này Richard sửng sốt, mà Moore cũng chậm rãi dừng bước lại.
“Món tiền lớn sao? Bao nhiêu?”
Richard liếc mắt nhìn Moore một cái, mở miệng hỏi.
“Chín triệu đô la.”
Lúc này Lori nói thẳng.
“Chín triệu đô la…”
Richard lẩm nhẩm, lại quay đầu nhìn về phía Moore.
Mà Moore cũng kịp phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Lori.
“Ngài Richard, ngài Moore, đây là khoản tiền gì vậy ạ?”
“Là tập đoàn khác gửi sao? Tôi vốn định lập bảng kê khai doanh thu, nhưng số tiền này được chuyển từ bên Việt Nam tới.”
“Chúng ta không hợp tác gì bên Việt Nam, cho nên tôi tới đây hỏi.”
Lori nhìn hai người, lại hỏi một câu.
Bây giờ Moore và Richard hoàn toàn chắc chắn suy đoán trong lòng.
Chín triệu đô la, đúng lúc lập tức gửi tới, còn hơn một triệu đô la mà Cao Phong nói.
Mà gửi tiền là từ Việt Nam, chuyện này có thể chứng minh cái gì?
“Có ghi chú gửi tiền không?”
Richard im lặng một lát, ngẩng đầu hỏi.
Lori vội vàng lấy máy tính ra tra một lát, trả lời: “Một chữ Cao, là ngôn ngữ của Việt Nam.”
Richard nghe xong, thở phào một hơi nói: “Làm sổ sách bình thường đi, đây là vốn từ đối tác của chúng ta ở thị trường Việt Nam.”
“Dạ.”
Lori gật đầu, lúc này rời khỏi văn phòng.
Mà Moore đứng ở ngoài cửa vài giây, sau đó hơi đỏ mặt quay trở lại.
“Moore, tôi đã nói rồi, cậu Cao không phải là người như ông nghĩ.”
“Người Việt Nam, không xấu xa như mọi người nghĩ đâu.”
“Cậu Cao chẳng những chuyển tiền trước cho chúng ta, còn chuyển thêm một triệu đô la làm phí vất vả!”
“Bây giờ ông còn lời nào để nói?”