Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 921


Có lẽ, Cao Tử Hàn đã dựa vào lý do này mà tiếp tục sống tiếp.


Hoặc là, có rất nhiều người dựa vào niềm tin này để gắng sức sống tiếp.


Thành phố Hà Nội, bên trong khu dân cư Phương Đông.


“Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao các người không nói với tôi, vì sao! Tại vì sao!?”


Bên trong biệt thự, vang lên tiếng gầm thét tức giận, hét đến mức những âm thanh cuối cùng càng không ngừng nức Kim Tuyết Kiên nghiến răng đứng trong biệt thự, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt đầy đau khổ. Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hả đều im lặng, không trả lời lại Kim Tuyết Kiên.


Kim Tuyết Kiên không dám tin, cô chỉ đi ra ngoài thư giãn vài tháng, sau khi trở về, thì đã vĩnh viễn xa cách Kim Tuyết Mai và Cao Phong.


Một người là chị gái ruột của cô, người đàn ông còn lại là mối tình đầu của cô và còn là anh rể của cô. Cô làm sao có thể chịu nổi cú sock này chứ, làm sao có thể chứ!


Cô rời đi chính là vì không muốn bản thân bị dẫn vào quá sâu, không muốn ảnh hưởng đến Cao Phong và Kim Tuyết Mai.


Kim Tuyết Kiên hy vọng rằng Cao Phong và Kim Tuyết Mai sẽ sống hạnh phúc bên nhau, thế nên mới bỏ đi.


Nhưng bây giờ xem ra, việc cô ra đi chả có ý nghĩa gì cả? Nếu sớm biết sẽ có kết quả này, cô làm sao có thể cam tâm rời đi, làm sao có thể cam tâm rời bỏ bọn họ?


Cô sẽ không kiêng dè gì nữa, nhất định sẽ nói thẳng ra với Kim Tuyết Mai rằng mình thích Cao Phong.


Ngay cả mạng sống cũng không còn nữa, cần phải lo lắng điều gì nữa sao?


Thế nhưng, bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì, cô không bao giờ có cơ hội để nói nữa rồi.


Kim Ngọc Hải im lặng một lúc rồi nói: “Chị của con, và Cao Phong có lẽ …”


“Ông Hải! Ông nói nhảm gì vậy?” Không đợi Kim Ngọc Hải nói hết câu, Kiều Thu Vân đã cắt ngang.


Bà còn nhớ cảnh, ngày hôm đó bị người ta dí súng vào đầu, không cho bọn họ nói tầm bậy.


Kiều Thu Vân đã sống lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bà bị dí súng vào đầu.


Cho đến bây giờ, khi Kiều Thu Vân nhớ lại họng súng lạnh lẽo, nặng nề đó, không khỏi khiếp sợ.


“Vũ Kiên không phải người ngoài, con bé sẽ không nói truyền ra ngoài.”


Kim Ngọc Hải thất giọng và hét vào mặt Kiều Thu Vân.


“Cái gì, cha mẹ nói cái gì? Ba vừa mới nói cái gì, có thể cái gì?” Kim Tuyết Kiên từ từ ngừng khóc, cảm thấy có gì đẩy không đúng.


Kiều Thu Vân có chút do dự, sau đó nói: “Tuyết Mai và Cao Phong, có lẽ… chưa chết, bọn họ bị người khác bắt đi.”


“Bị bắt đi?” Kim Tuyết Kiên hét lên một cách kinh ngạc.


“Nhỏ tiếng thôi, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không, không ai trong chúng ta thoát chết được đâu.”


“Cao Phong và chị con bị người khác theo dõi.” Kim Ngọc Hải vội vàng nhắc nhở.


Kim Tuyết Kiên gật đầu lia lịa, lập tức chạy tới chỗ hai người, nhỏ giọng hỏi.


Kiều Thu Vân cũng không còn rối rắm nữa, kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm đó cho Kim Tuyết Kiên nghe. Đồng thời một lần nhấn mạnh rằng, nhất định không được hé miệng nói nửa chữ, nếu không sẽ chết người.


Bọn họ không chỉ mất mạng, mà còn sẽ gây thêm phiên phức cho hai người Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Kiên tự nhiên ghi nhớ những lời này trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai.


Dù sao, chuyện này có liên quan đến an nguy của của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.


“Vậy thì bây giờ chị và anh đang ở đâu?” Kim Tuyết Kiên thấp giọng hỏi.


“Cha không biết, vẫn không liên hệ được.” Kim Ngọc Hải lắc đầu, sắc mặt cực kỳ tiều tụy. hốc hác.


“Dù sao thì nhất định chị con sẽ không có chuyện gì, mẹ chỉ hy vọng con bé trở về, bớt tiếp xúc với cậu chủ lớn nhà họ Cao.” Kiều Thu Vân bĩu môi.


“Cậu chủ lớn nhà họ Cao?” Kim Tuyết Kiên sửng sốt khi nghe những lời đó.


Kiều Thu Vân nhắc đến cậu chủ lớn nhà họ Cao, là ý chỉ Cao Phong sao?


Trước khi Kim Tuyết Kiên rời thành phố Hà Nội, đã biết Cao Phong là Mộc Phong rồi.


Hơn nữa còn biết được chuyện Cao Phong là Cao Kinh Thiên là con cháu của nhà họ Cao.


Vì vậy, cô đang nghĩ, chẳng lẽ bây giờ Kiều Thu Vân đã biết chuyện này rồi sao? “A đúng rồi, ông chủ của bất động sản Phong Mai, hội trưởng của thương hội Đông Phi Cao Đông, là cậu chủ lớn của nhà họ Cao!”


“Người đó thật sự là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng, nói không chừng ba mươi tỷ tiền sính lễ ban đầu là do anh ta mang đến.”


“Ai da, Kim Ngọc, con không biết, cậu Đông đó bây giờ là một nhân vật rất nổi tiếng ở thành phố Hà Nội, ai gặp cậu ta cũng phải gọi một tiếng cậu chủ Đông đó?”


Nói đến Cao Đông, trong mắt Kim Thu Vân hiện lên vẻ hưng phấn, dường như thấy đống tiền là sáng cả rực cả hai måt. Cao Đông đã được bà chọn là con rể tốt nhất trong lòng bà!


Có tiền có địa vị, có gia thế, còn có năng lực nữa, nhiều mảnh khỏe và đủ mạnh để trực tiếp thu phục cả thành phố Hà Nội.


So với tên vô dụng Cao Phong không biết còn mạnh hơn gấp mấy lần.


“Mẹ, mẹ có ngốc không vậy? Dù anh ta có tốt đến đâu, nhất định không bằng anh rể của con!” Kim Tuyết Kiên sửng sốt một hồi, sau đó hừ lạnh nói.


“Mẹ nói cho con biết, con nói như vậy, mẹ thật sự không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK