“Dạ. . .” La Vĩnh Tuyên suy nghĩ trong giây lát, mới cười nói: “Thì ra là tổng giám đốc Lý, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Đúng, đúng, là tôi, tôi đã đến thành phố Hà Nội, rất mong có thể gặp mặt nói chuyện hợp tác cùng tổng giám đốc La.” Lý Văn Cử vội vàng nói.
“Tổng giám đốc Lý, hôm nay sợ là không được rồi, tôi có chuyện quan trọng cần phải làm.” La Vĩnh Tuyên trực tiếp từ chối.
“Không có sao đâu, ngày mai cũng có thể, tôi có thể chờ được.”
“Nhưng có chuyện rất mong tổng giám đốc La có thể giúp đỡ, đây là chuyện cá nhân, tổng giám đốc La cứ yên tâm, chỉ cần giúp tôi làm xong việc này, chuyện hợp tác chỉ là vấn đề thời gian, tôi nguyện ý sẽ nhường cho anh một phần lợi nhuận!”
Không đợi La Vĩnh Tuyên cúp máy, Lý Văn Cử liền nhanh chóng nói ra việc ông ta muốn nhờ.
La Vĩnh Tuyên có chút trầm mặc, một phần lợi nhuận, tính ra cũng không phải là ít!
“Tổng giám đốc Lý đang ở chỗ nào?” La Vĩnh Tuyên hỏi.
“Tôi đang ở trên máy bay, chuẩn bị xuống sân bay thành phố Hà Nội.” Lý Văn Cử điềm tĩnh nói.
“Vậy được, hiện tại tôi cũng đang ở gần đó, xung quanh tôi có rất nhiều người, anh mau đến đây đi.” La Vĩnh Tuyên gật đầu, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Lý Văn Cử lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tắt điện thoại đi, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.
“Thằng nhãi ranh này, hôm nay tôi sẽ khiến cho cậu biết, dám trêu chọc tôi, cậu sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.” Lý Văn Cử không ngừng cười lạnh.
Cao Phong nâng cánh tay, chỉnh lại cổ áo, thản nhiên nói: ” Thật sự tôi cũng muốn biết, ở thành phố Hà Nội này, còn có ai là tôi không dám động vào nữa.”
“Được, cứ tiếp tục mạnh miệng đi, để xem còn có thể mạnh miệng được trong bao lâu!” Lý Văn Cử cười khinh thường nói.
Máy bay dần dần dừng lại, Lý Văn Cử liền đứng dậy đầu tiên.
“Cậu mau ra ngoài đi, tôi đợi cậu ở bên ngoài.”
“Cũng đừng quá sợ hãi.” Lý Văn Cử nói xong những lời này liền bước xuống máy bay.
Cao Phong làm như không nghe thấy, động tác vẫn thong thả thu dọn đồ đạc, sau đó đứng lên, theo dòng người, chậm rãi bước ra khỏi máy bay.
Bước ra khỏi cửa máy bay, Cao Phong không nhịn được mà hít sâu một hơi.
“Bầu không khí của thành phố Hà Nội, thật sự là trong lành.”
Cao Phong khẽ cảm thán một câu, so với nội thành, tuy phồn hoa nhưng lại không được yên bình như ở nơi này.
Cả phong cảnh cùng bầu không khí đều kém xa so với thành phố Hà Nội nhỏ bé này.
Trải qua biết bao khó khăn, cuối cùng anh cũng có thể hãnh diện trở về với gia đình.
. . .
Ngoài sân bay.
Ba người Lý văn Cử cùng nhanh chóng bước ra phía bên ngoài.
Lý Văn Cử đeo kính râm, khuôn mặt mang theo vẻ hách dịch, bên cạnh là hai tên vệ sĩ to lớn, đầu hơi cúi xuống, dang tay chặn những người đi đường phía trước.
Giống như sự xuất hiện của ngôi sao lớn, trông vô cùng phô trương.
“Mau tránh sang một bên! Mau tránh đường!”
Hai tên vệ sĩ lớn tiếng hét, có vài vị khách không kịp tránh né, liền bị bọn họ đẩy ngã sang một bên.
Phong thái, cực kỳ cao ngạo.
Lý Văn Cử khí chất hiên ngang, vênh váo ngẩng cao đầu, lỗ mũi hướng lên trời, không để ý đến xung quanh mà chậm rãi bước về phía trước.
Nhưng khi bọn họ bước đến cửa ra vào liền thấy vài vị khách đứng tụ tập lại với nhau, thì thầm to nhỏ chuyện gì đó.
“Tại sao đứng tụ tập lại một chỗ?” Một vệ sĩ lên tiếng hỏi.
Không có ai đáp lại.
“Qua bên đó xem sao?” Lý Văn Cử ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ không nói lời nào, đem những người đang đứng tụ lại một chỗ đẩy ra, che chắn cho Lý Văn Cử tiến lên.
Đi tới cửa, ba người Lý Văn Cử đều ngây ngốc tại chỗ.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được tại sao đám người đó không dám đi ra bên ngoài.
“Này, này ngày này. . . ” Lý Văn Cử hoang mang tột độ, vội vàng tháo kính râm ra.