Dáng người dũng mãnh khiến người ta cực kỳ rung động, chỉ cần đứng một bên thôi cũng khiến người ta có chút sợ hãi.
“Anh Hào bảo tôi đến trước, anh ấy sẽ đến sau.” Thái thản nhiên đáp.
“Ý nói cậu có thể giải quyết chuyện câu lạc bộ thể hình Phong Minh?” Anh Phi hơi nheo mắt lại, đi thẳng vào vấn đề.
“Có gì khó chứ?” Thái cười nhạt, một chút khinh thường thoáng qua trên khóe miệng.
Anh Phi không nói gì, anh ta nhìn Thái khoảng mười giây sau đó anh bỗng nhiên khoát tay.
Trương Quốc Bảo đang đứng ở phía sau mọi người, lập tức tiến lên một bước.
“Đừng có nói suông, hãy dùng thực lực để nói chuyện đi.” Anh Phi mặt không đổi sắc nói.
Anh Phi vừa nói xong, Trương Quốc Bảo lập tức hiểu ra, anh cười hắc hắc bước lên.
“Thêm vài người nữa!” Anh Phi nhàn nhạt xua tay.
Mấy người đàn ông lực lưỡng phía sau lập tức đi ra khỏi hàng năm người cùng Trương Quốc Bảo đi về phía Thái.
Những người này ai nấy đều vạm vỡ, cực kỳ cứng cáp, cơ bắp cuồn cuộn thoạt nhìn họ vô cùng mạnh mẽ.
“Để tao xem mày có bao nhiêu mấy cân mấy lượng.” Trương Quốc Bảo cười hắc hắc, sốt ruột muốn lập công trước mặt anh Phi, lập tức nắm chặt tay hung hăng đánh về phía Thái.
Trương Quốc Bảo nổi tiếng với sức mạnh của nắm đấm, tại câu lạc bộ thể hình Phong Minh, gã ta chính là người có nắm đấm mạnh nhất.
Ngoài việc phải chịu thua trong tay Cao Phong ra, gã ta chưa từng gặp được đối thủ, trong lòng gã tự nhiên vô cùng tự tin với bản thân mình.
Nhưng, vào lúc này, Thái đã động.
Đột nhiên ra tay, tốc độ của anh ta còn nhanh hơn Trương Quốc Bảo gấp mấy lần, sau đó giữ chặt lấy cổ tay Trương Quốc Bảo và dùng nắm đấm phải hung hăng đánh vào bụng Trương Quốc Bảo.
“Ư, phụt..”
Trương Quốc Bảo lập tức gập người, giống như một con tôm chết, hai con mắt trừng lớn như sắp rớt ra ngoài.
“Rầm!”
Lại một cú đấm nữa tung thắng vào sườn mặt Trương Quốc Bảo, trực tiếp làm gã ta ngã xuống đất.
Một cú đấm đã làm cho Trương Quốc Bảo, người được biết đến với sức mạnh nắm đấm của mình, đã ngã ngay tại chỗ.
Ánh mắt anh Phi sững sờ, ngay lập tức cẩn thận đánh giá lại Thái một lần nữa.
Người tên Thái này có thực lực không hề đơn giản!
Và rồi, Thái giống như hổ nhập đàn, quật ngã cả 5 gã cường tráng chỉ trong vòng chưa đầy 30 giây.
“Lên nữa đi!” Anh Phi nheo mắt, lại phất tay thêm lần nữa.
Thêm năm người đàn ông mạnh mẽ vọt lên trước bao vây Thái.
“Bộp bộp bộp!” Tiếng đấm đá vang
Mà hầu như không kịp thấy Thái thực hiện bất kỳ động tác nào, năm người nằm trên mặt đất.
Một người đấu với mười người, chỉ mất chưa đầy hai phút, đây là loại sức mạnh gì?
Đây chính là một cao thủ võ thuật thực sự?
“Được rồi!” Anh Phi không khỏi tán thưởng.
“Anh Phi nghĩ, tôi có đủ sức giải quyết chuyện này không?” Thái đã giải quyết xong mười người, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
“Chắc không có vấn đề gì đâu, ha ha!” Anh Phi mỉm cười.
“Mấy con tôm tép nhỏ thôi không cần thầy của tôi ra tay. Chỉ là một phòng tập thể thao nho nhỏ thôi, không không có đủ tư cách.” Thái khinh thường cười lạnh.
Lần này, anh Phi cũng không phản bác lại nữa.
Thái này là đệ tử của anh Hào, ngay cả đệ tử của anh ta cũng mạnh mẽ như vậy, thực lực của anh Hào chẳng phải còn mạnh hơn sao?
“Được rồi! Chiều nay, chúng ta cùng nhau san bằng phòng tập thể thao Phong Minh, chỉnh chết tên Cao Phong gì đó.”
“Nhớ kỹ, một khi đã ra tay thì nhất định phải đánh cho tên Cao Phong đó tàn phế, sau này đỡ phải phiền phức.” Anh Phi căn dặn nói.
“Chuyện nhỏ.” Thái không cho là đúng.
Một giờ chiều
Cao Phong lái xe trên đường phố Hà Nội.
Vừa đến giữa trưa anh đã đi xem hết mấy chục cái cửa hàng mặt tiền.
Sau đó Cao Phong mới biết có quá nhiều sản nghiệp, thế nhưng như vậy cũng sẽ rất phiền phức.
Cho dù là mỗi cái cửa hàng Cao Phong cũng chỉ ngồi trong xe coi qua vài phút, nhưng cũng tốn nhiều thời gian như vậy.
Nhìn nhìn quán cà phê phía trước, Cao Phong định nghỉ ngơi ở đây một chút.
Trang trí của quán cà phê này cực kỳ có phong cách, nhìn toàn bộ thành phố Hà Nội này chắc cũng là một trong những quán cà phê có tiếng, quán cà phê này cũng là một cửa hàng trong kế hoạch Lửa Rừng.
Cao Phong dừng xe, vừa mới chuẩn bị đi vào cửa hàng, nhưng lại không khỏi dừng lại vì nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Ừm, bây giờ tôi và Kim Tuyết Ngọc có quan hệ rất tốt, tôi tuyệt đối chắc chắn.”
Nghe thấy tên Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong lập tức dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn người thanh niên đang nói chuy nhìn cũng rất có tiền, có vẻ như gia đình có điều kiện.
Thấy Cao Phong quay đầu nhìn mình, vẻ mặt thiếu niên có chút giật mình, nói gì đó với người bên kia liền cúp điện thoại đi về phía quán cà phê.
Cao Phong trầm ngâm một chút, cũng đi theo.
Bởi vì anh cảm thấy có điều gì đó không ổn ở người thanh niên này, và khi cậu ta đề cập đến Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong lại càng muốn tìm hiểu cho rõ.
Cao Phong bước vào quán cà phê, một người phục vụ lập tức tiến lên chào hỏi, nhưng Cao Phong xua tay, tỏ ý tạm thời không cần phục vụ.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc đang ngồi bên cửa sổ nói chuyện với người thanh niên lúc nãy.
Trên gương mặt Kim Tuyết Ngọc nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Khi Kim Tuyết Ngọc đối mặt với Cao Phong chưa bao giờ có biểu hiện như vậy.
“Tuyết Ngọc, em đang làm gì ở đây?” Cao Phong dừng lại, vẫn là tiến lên hỏi.
Kim Tuyết Ngọc đang mỉm cười, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì sững sờ, sau đó quay lại nhìn Cao Phong.
Kim Tuyết Ngọc sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Cao Phong nói: “Cao Phong, anh theo dõi tôi?”
Đây là phản ứng đầu tiên của Kim Tuyết Ngọc.
Cô ta trốn ra khỏi nhà bí mật gặp mặt Mộc Phong, nếu Cao Phong không theo cô ta thì làm sao có thể tìm đến được nơi này?
Cao Phong khẽ nhíu mày, giải thích: “Anh không có theo dõi em, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
“Lừa ai vậy? Hà Nội to như vậy, anh cố tình đi ngang qua đây?” Kim Tuyết Ngọc không tin chút nào.
Tình huống bên này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều khách hàng trong quán cà phê, tất cả đều dồn ánh mắt về phía bên này.
Cao Phong cảm thấy có chút xấu hổ, nhìn Kim Tuyết Ngọc nói: “Em theo anh ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không đi ra ngoài! Có chuyện gì thì chúng ta cứ nói ngay tại đây.” Kim Tuyết Ngọc lạnh lùng nói.
“Tuyết Ngọc, anh ta là ai?” Thanh niên cũng hơi nhíu mày.
“Tôi… một người đáng ghét.” Kim Tuyết Ngọc dừng lại một chút sau đó cố ý nói.
Bây giờ cô ta không muốn anh Mộc Phong của mình hiểu lầm bất cứ điều gì, cho nên cô ta trực tiếp phân chia rõ ràng mối quan hệ của mình với Cao Phong.
Nhưng khi nghe thấy cô ta nói những lời này, lọt vào trong tai thiếu niên và những người xung quanh, họ không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Trong trường hợp này, Kim Tuyết Ngọc và một anh chàng đẹp trai đang uống cà phê, và một thanh niên khác trong trang phục giản dị bước đến.
Đây chẳng phải là điển hình của bộ phim treo lụa để giữ bạn gái đã thay lòng đổi dạ hay sao?
Đám đông xung quanh đều thích thú, họ ngồi một bên nhìn qua phía bên này nhỏ giọng nghị luận.
Khóe miệng của thanh niên kia lóe lên sự khinh thường, cậu ta khẽ cười nhìn Cao Phong.
Mà Cao Phong thì khẽ cau mày, anh thực sự không muốn quan tâm đến chuyện của Kim Tuyết Ngọc.
Nhưng vừa rồi khi người thanh niên này gọi điện ra bên ngoài, Cao Phong luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tuyết Ngọc, cậu ta là ai?” Cao Phong hỏi thẳng, anh biết Kim Tuyết Ngọc không có bạn trai.
“Anh ấy là Mộc. anh hỏi cái này để làm cái gì?” Theo bản năng Kim Tuyết Ngọc muốn trả lời, nhưng lại đột nhiên ngậm miệng lại.
Và vào lúc này, quản lý của quán cà phê đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía bên này một cái sau đó vội vàng đi lại.
Nhìn anh ta có vẻ như đang vô cùng căng thẳng.