Ngay cả Lý Hiểu Khang có tửu lượng ngàn ly không say trong tin đồn kia lúc này cũng đã có chút đứng không vững.
Cao Phong này, thế nhưng lại vẫn muốn uống?
“Làm sao vậy, cậu khang đây đang muốn đầu hàng sao?” Cao Phong thản nhiên cười một tiếng.
“Anh giả bộ cái gì! Tôi đây uống rượu cũng chưa từng sợ ai bao giờ!”
Lý Hiểu Khang trợn to hai mắt, sau đó cũng đưa bàn tay hơi đung đưa ra, rót cho mình một ly rượu đầy, lần nữa cố gắng uống một hơi cạn sạch.
Cao Phong cười lạnh một tiếng, cũng giống như vậy mà uống cạn đến đáy ly.
Muốn chơi, vậy thì cùng chơi cho thỏa thích.
“Ly thứ tám, tám hướng phát tài!” Cao Phong lại rót rượu một lần nữa.
Bên trong phòng riêng, rơi vào không khí yên tĩnh như chết.
Sắc mặt của Lý Hiểu Khang đã đỏ đến mức giống như là gan heo, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong.
Mấy cô gái bên Lâm Hướng San kia, cũng ngạc nhiên giống vậy mà há to mồm, trong lòng vô cùng chấn động.
Đây cũng không phải là có thể uống nữa rồi, đây quả thực là siêu cấp có thể uống!
Cao Vũ này có còn là người hay không thế?
Cho dù là tám ly nước sôi, liên tục uống vào như vậy thì cũng không phải là chuyện đơn giản đúng chứ?
“Anh!” Lý Hiểu Khang cắn chặt răng, hai tay chống bên cạnh bàn, há miệng thở dốc, trong dạ dày lại đang diễn ra một trận quay cuồng, mạnh mẽ như dời sông lấp biển.
Nếu không phải anh ta gắng gượng nhịn được, sợ là đã sớm ói ra ở ngay tại chỗ rồi.
“Nếu như không thể uống tiếp nữa thì cũng không cần miễn cưỡng!” Cao Phong cười nhạt nói.
“Tôi có thể uống!”
Lý Hiểu Khang hít sâu một hơi, sau đó lần nữa bưng ly rượu lên, nhắm chặt hai mắt, đồng thời nín thở, nuốt từng hớp từng hớp rượu nồng xuống cổ.
“Tốt!”
Cao Phong cũng giống vậy, nhanh chóng uống xong ly rượu này, tiếp đó anh vỗ tay nói: “Ly thứ chín, chín lòng một dạ, vĩnh viễn đồng lòng!”
“Ông trời của tôi ơi, Cao Vũ này điên rồi sao, anh ta có còn là người không thế?”
“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy qua người nào có thể uống đến như vậy, tám ly cũng đã gần hai lít rồi đúng không?”
“Ôi ba mẹ ơi, quá cừ siêu rồi đấy? Mọi người mau nhìn đi, Lý Hiểu Khang cũng đã sắp không chịu nổi nữa rồi kìa.”
Trên mặt mấy cô gái ở sau lưng của Lâm Hướng San đều lộ ra vẻ thán phục, trong miệng cũng lại theo bản năng lẩm bẩm bàn luận.
Lý Hiểu Khang ngồi bịch xuống ghế, anh ta quả thật là cũng không kiên trì nổi nữa.
“Anh, anh nói cho tôi biết, sau khi uống xong ly thứ chín này, thì còn bao nhiêu ly nữa?”
Lý Hiểu Khang trợn to hai mắt, dùng con ngươi đỏ quạch nhìn về phía Cao Phong.
“Muốn biết? Uống xong ly rượu này nói sau.” Cao Phong nghiền ngẫm cười một tiếng, nói: “Tôi cạn ly này, anh tùy ý.”
“Ừng ực ừng ực!”
Ly rượu thứ chín được Cao Phong một lần nữa không ngừng nghỉ chút nào uống vào.
“Cạch!”
Ly rượu rỗng được buông xuống, Cao Phong vẫn ở trạng thái mặt không đỏ, thở không mạnh.
Cao Phong vươn tay cầm lấy tờ khăn giấy ở bên cạnh lên, tùy ý lau miệng, sau đó tiện tay ném vào bên trong chiếc thùng rác đang đặt ở dưới chân.
“Anh, anh…” Lý Hiểu Khang không cam lòng rơi xuống thế yếu, một tay bịt chặt lỗ mũi, nín thở uống mười mấy giây mới uống cạn sạch được ly rượu thứ chín.
“Ọe! Ọe!”
Ngay sau đó, Lý Hiểu Khang vịn tay vào ghế, bắt đầu ói như điên, mấy cô gái vội vàng né tránh ra xa.
“Anh, anh nói cho tôi biết, sau khi uống xong ly thứ chín này, đằng sau có còn nữa hay không!” Sau khi ói ra một hồi, Lý Hiểu Khang chỉ còn có thể gắng gượng chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên hỏi.
“Đương nhiên là có, phía sau còn có mười phân vẹn mười, trăm chuyện suôn sẻ, ngàn chuyện cát tường, vạn sự như ý nữa.” Cao Phong cười nhạt một tiếng trả lời.