Từ người ông Trần tản ra một loại sức ép rất lớn như này thật sự khiến Cao Phong cảm nhận được một loại cảm giác da đầu mình bắt đầu tê rần lên.
Nhưng mà anh cũng không vì vậy mà lùi về sau, chỉ âm thầm cắn răng đứng tại đó chịu đựng.
Rất khó để tưởng tượng được hơi thở của một người dù đã già lại có thể khủng bố tới vậy.
Trong lòng Cao Phong tuy rằng rất kính nể, nhưng không có nghĩa là anh sợ hãi.
Anh còn trẻ, anh còn rất nhiều thời gian.
Anh tin tưởng, chờ tới khi anh bằng tuổi của ông Trần nhất định sẽ còn khủng bố hơn ông ta của bây giờ nữa.
Thậm chí không cần phải đợi tới khi Cao Phong anh bằng tuổi ông Trần, căn bản đã có thể đạt được thành công như vậy rồi.
“Không tồi!” Ngay khi Cao Phong cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, hơi thở bức ép ở trên người ông Trần đã tiêu tan trong nháy mắt, lạnh nhạt đưa ra một câu nhận xét.
Cao Phong hơi cúi đầu xuống, chắp tay hành lễ với ông Trần. Bỏ qua tất cả những thứ khác, chỉ riêng trên người ông Trần có khí thế đáng sợ như vậy, tất nhiên sẽ nhận được sự kính nể của Cao Phong.
“Ngồi đi.”
Ông Trần giống như đang tiếp đãi bạn bè của mình, hơi xua tay với Cao Phong.
Cao Phong hơi ngập ngừng một chút, cũng không hề khách sáo mà lập tức kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt ông Trần.
“Cậu biết không, có rất ít người dám ngồi xuống trong phòng của tôi.”
Giọng điệu của ông Trần rất tùy ý, ngay cả nhìn cũng không nhìn Cao Phong một lần.
Cao Phong không nói gì, im lặng hai giây mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Anh tới chỗ này không phải vì muốn quanh co lòng vòng với ông Trần.
“Lão già này mời cậu tới ba lần mới đưa được người tới đây. Chuyện này trong đời tôi mới là lần đầu tiên.”
Ông Trần lấy một ít lá trà bỏ vào trong ấm trà, sau đó cầm lấy nước sôi bên cạnh rót vào rồi lạnh nhạt nói.
“Tôi vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, mong ông Trần thứ lỗi. Nếu mọi chuyện đã xử lý xong rồi thì tôi sẽ chủ động tới đây.” Cao Phong nhẹ giọng trả lời.
Ông Trần nghe vậy không ngừng động tác lại, chỉ cười khẽ một tiếng khiến Cao Phong có chút khó hiểu.
“Những chuyện đó không cần để ý tới. Nếu cậu đã ngồi xuống đây rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện chính. Nhưng mà trước khi chúng ta đề cập tới những chuyện đó, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu.”
Cao Phong nhạy bén phát hiện ra khi ông Trần nói tới đây động tác đảo trà trong ấm có chút ngập ngừng. Thậm chí ngay cả bàn tay kia cũng run nhẹ lên.
Giống như vấn đề ông ta muốn hỏi kế tiếp đây là một chuyện vô cùng quan trọng.
“Xin ông Trần cứ hỏi.” Cao Phong dừng hai giây rồi khẽ giọng trả lời.
Ông Trần không vội tiếp chuyện mà dùng nước sôi tráng qua trà một lần cho sạch, sau đó mới rót nước vào ấm một lần nữa, đậy nắp lên rồi nhẹ nhàng đặt qua một bên.
“Tôi muốn biết, cậu từ nhỏ đã lớn lên ở hải phận của nhà họ Cao đúng không?” Ông Trần hỏi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã sống ở hải phận của nhà họ Cao, từ khi có ký ức đã luôn sống ở đó rồi.”
Tuy Cao Phong không biết vì sao ông Trần lại hỏi mình như vậy nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.
Ông Trần hơi híp mắt lại, sau đó hỏi tiếp: “Cha mẹ cậu đâu? Họ đang ở đâu vậy?”
“Cha tôi đã mất khi tôi còn nhỏ rồi, mẹ tôi đang ở hải phận của nhà họ Cao.”
Cao Phong khẽ nhíu mày nhưng vẫn thành thật trả lời đúng sự thật.
Anh biết những chuyện này nếu ông Trần muốn điều tra thì tuyệt đối vô cùng dễ dàng biết được. Cho nên Cao Phong cũng sẽ không che giấu dù chỉ một chút.
Nghe Cao Phong nói vậy, ông Trần chậm rãi vuốt cằm, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Cao Phong giống như đang suy xét chuyện gì đó.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của ông ta.
Cao Phong vốn dĩ chính là dòng máu của nhà họ Cao.
Đối với suy nghĩ trước đó của mình không có liên quan một chút nào.
Kẻ hèn Cao Phong, thật ra cũng chỉ là thế hệ sau của nhà họ Cao mà thôi.
Ánh mắt của ông Trần chậm rãi dời xuống dưới, chuyển từ trên mặt của Cao Phong xuống dưới ngực anh.
Ông ta do dự một lát, vốn định nói điều gì đó nhưng lại dừng lại không nói thêm.
Lấy thân phân và địa vị của ông ta cùng với tính cách ngạo nghễ, căn bản không cần phải cầu xin Cao Phong điều gì.