“Hơn nữa, trên đường trở về họ đã thực hiện rất nhiều lần bàn giao để xóa hết mọi dấu vết trên đường.”
“Đám người này chắc chắn là đã không chế được người của Cao Phong rồi chia bọn họ ra thành ba nhóm rồi.”
Nghe cô gái đó nói vậy thì Hoa Hồng khẽ nhíu mày, nhanh chóng suy luận ra.
“Sau đó thì sao?”
Hoa Hồng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp.
“Sau đó cả ba nhóm người này đều quay về nơi đóng quân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”
“Mấy ngày vừa rồi quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu cũng không ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ.”
“Một lần duy nhất họ đi ra ngoài để làm nhiệm vụ đó là đến doanh trại Tengger.”
Hoa Hồng nghe đến đó thì đứng phắt dậy.
“Nói vậy tức là mấy ngày nay quân đoàn lính đánh thuê chỉ ra ngoài đúng một lần?”
“Vậy cũng có nghĩa là họ không có cơ hội để đưa Kim Tuyết Mai ra ngoài.”
“Mà lần đi đến doanh trại Tengger kia thì cũng có người của Cao Phong đi theo nên chắc chắn là sẽ không lẫn Kim Tuyết Mai trong đó đâu.”
Hoa Hồng nói đến đó, suy nghĩ trong đầu lại một lần nữa được sắp xếp lại.
“Nhưng bây giờ Cao Phong đến chỗ quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu rồi mà vẫn không thấy Kim Tuyết Mai, điều này chứng tỏ điều gì?”
Hoa Hồng từ từ quay đầu lại, nhìn mọi người rồi hỏi.
Đám người Molly lập tức hiểu ra phần nào.
Sau khi bắt được nhóm người của Kim Tuyết Mai, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu không hề có cơ hội để hộ tống Kim Tuyết Mai ra ngoài.
Tức là nhóm của Kim Tuyết Mai chắc chắn là vẫn đang ở ngay địa bàn của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, chưa được đưa đến chỗ người khác.
“Kim Tuyết Mai vẫn còn ở chính giữa doanh trại của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”
Hoa Hồng đưa tay ra, búng tàn thuốc, nói với giọng chắc nịch.
Mấy cô gái khác cũng chầm chậm gật đầu, chuyện này cũng rất có thể xảy ra!
“Nhưng mà, Cao Phong đã lật tung hết cả quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu mấy lần rồi nhưng không thấy Kim Tuyết Mai đâu cả.”
Molly khẽ nhíu mày nói: “Với cả Ruth cũng đã ở đó lâu như vậy rồi nhưng chưa phát hiện ra điều gì cả.”
“Chắc chắn là quân đoàn lính đánh thuê có một đường bí mật hoặc là tầng hầm ngầm nào đó.”
“Kim Tuyết Mai chắc chắn là đang bị giấu trong doanh trại của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, nếu không thì chuyện này không thể giải thích nổi.”
Hoa Hồng vẫn kiên trì với suy đoán của mình.
Vì sau khi Kim Tuyết Mai bị bắt đến doanh trại của quân đoàn lính đánh thuê đến nay, mấy ngày trời liền, Gorden cũng rất ít khi xuất hiện.
Mà người của gã cũng không ra ngoài, các thế lực khác cũng không đến nơi đóng quân của họ.
Vậy tức là họ không hề có cơ hội nào để đưa Kim Tuyết Mai ra ngoài, trong tình huống như vậy, thì chắc chắn một trăm phần trăm là Kim Tuyết Mai vẫn còn đang ở doanh trại nơi mà quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đang đóng quân rồi!
Molly hơi nhíu mày lại, cô cứ có cảm giác như mình vừa bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó, nhưng lúc này cô không thể nghĩ ra nổi, nên chỉ có thể im lặng tiếp.
“Chị Hoa Hồng, vậy có nên bảo Ruth nói chuyện này cho Cao Phong không? Để anh ấy tìm lại cho kỹ càng ở doanh trại của quânh đoàn lính đánh thuê đẫm máu thêm lần nữa?”
Một cô gái đứng lên, hỏi ý kiến của Hoa Hồng.
“Không cần.”
“Bây giờ Cao Phong hẳn đã phái người đào ba tấc đất xung quanh đó lên để tìm cho thật kỹ rồi à?”
“Vậy nên bây giờ chúng ta đừng nói cho anh ấy vội, nhưng chúng ta có thể bảo Ruth âm thầm đi điều tra xem sao.”
Hoa Hồng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát lên tiếng từ chối.
Như Lan hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Chị Hoa Hồng, tại sao lại không nói cho Cao Phong.”
Hoa Hồng nghe vậy thì khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Vì thì thoảng, càng hy vọng nhiều thì sẽ càng thất vọng nhiều.”
“Khiến người ta hy vọng rồi lại thất vọng thì lại càng đau khổ hơn.”
Nghe Hoa Hồng nói vậy, mới đầu mấy cô gái chỉ hơi sững sờ, sau đó thì bên môi ai cũng xuất hiện nụ cười cay đắng