Mà lúc này đây, bọn họ không ai dám nói một lời nào cả.
Bị Trọng Dương Bình nắm được điểm yếu, nếu là không nghe theo lời của Trọng Dương Bình thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
“Đi đi đi, hiện tại phải đi tìm Cao Vũ!”
“Mặc kệ cậu ta đang ở đâu, chúng ta đều phải kiếm cho bằng được!”
Vài người vội vàng ngồi trên xe, bắt đầu tìm kiếm Cao Phong.
…
Cùng lúc đó, nhà họ Lâm ở thành phố.
Cao Phong, Khổng Duệ Chí, còn có Jason, ngồi trong phòng họp của nhà họ Lâm
Ông cụ Lâm mặt mang ý cười, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, cùng với đám người Cao Phong nhẹ giọng nói chuyện.
Mà Lâm Hướng San đảm đương vai trò của một cô hầu gái nhỏ, đứng ở một bên, pha trà và rót nước cho mọi người.
“Anh Phong quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, mặc dù lão già này không đi ra ngoài nhiều, nhưng cũng thường xuyên nghe được mọi việc tốt của anh Phong đấy.”
Ông cụ Lâm nhìn Cao Phong khẽ cười một tiếng, giọng nói vô cùng cảm khái nói: “Để ông Lâm chê cười nhiều rồi, những chuyện mà tôi làm được, so với những chiến tích ngày xưa của ông đây làm ra được đúng là không đáng để nhắc tới.” Cao Phong khiêm tốn xua tay.
“Này từ xưa đến nay anh hùng tráng hán, sông Bạch Đằng sóng sau đẩy sóng trước!”
“Bạn nhỏ Cao Phong khiêm tốn, giọng điệu trầm thấp nhưng cũng không nên hạ giọng như vậy, còn trẻ thì phải tỏ ra một chút sắc sảo.” Ông Lâm vuốt râu cười nói.
Những lời hắn nói hoàn toàn giống với lời của ông cụ Gia Cát.
Cao Phong gật đầu cười khúc khích, sau đó nói: “Ông Lâm nói như vậy rất đúng, dù sao người trẻ tuổi như tôi cũng không có nền tảng ở thủ đô, không thể đọ sức với những thế lực lớn kia.”
“Chỉ muốn tồn tại ở đây là một điều xa xỉ!”
Ông Lâm hơi nheo mắt, ông hiểu ý của Cao Phong.
“Ông Lâm có tham vọng lớn. Một sự thất vọng ngắn ngủi chẳng là gì cả. Nếu là vàng thì sẽ không bao giờ bị chôn vùi. Nếu là một con rồng thì cuối cùng sẽ bay lên trong chín ngày.”
Ông Lâm không keo kiệt khi khen Cao Phong chút nào.
Phải biết rằng, khi Cao Phong lần đầu tiên đến thành phố Hồ Chí Minh, tất cả họ đều nghĩ rằng Cao Phong chỉ là một kẻ tầm thường.
Sau đó, thông qua việc Lâm Hướng San tiếp xúc với Cao Phong, ông dần biết được thân phận của Cao Phong đáng sợ như thế nào.
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ nói về Lý Khải Kiệt từ tập đoàn Hà Đô, đó không phải là người mà người bình thường có thể kết giao.
Cao Phong có thể biết Lý Khải Kiệt, như vậy có thể hạ thấp địa vị của chính mình sao?
Và hôm nay, Lý Khải Kiệt bằng lòng đến thăm nhà họ Lâm cùng với Cao Phong, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người vô cùng tốt đẹp.
“Bay cao chín tầng cần rất nhiều sự trợ giúp. Thứ mà tôi thiếu bây giờ chính là sự trợ giúp.” Cao Phong nhấp một ngụm trà, mơ hồ nói.
Ông cụ họ Lâm mỉm cười, sau đó hỏi: “Bạn nhỏ Cao Phong, cần tôi giúp đỡ gì không? Không biết nhà họ Lâm có thể làm được gì?”
“Ông Lâm đây sảng khoái, vậy ta cứ nói thẳng đi” Cao Phong thấy ông cụ Lâm tính tình tương đối thẳng thắn, cũng không tiện giấu giếm nữa.
“Cứ nói đừng ngại!” ông Lâm cười xua tay.
“Tôi muốn lấy dòng họ Lâm làm điểm khởi đầu để phát triển và lớn mạnh dòng họ Lâm lên một tầm cao hơn, thậm chí có thể cùng với dòng họ Phạm sánh vai.”
Cao Phong đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khi những lời này nói ra, trong phút chốc cả phòng họp chìm vào im lặng.
Không ai lên tiếng, im lặng chết chóc.
Lâm Hướng San trợn to hai mắt, cô ta thật không ngờ Cao Phong lại có tham vọng lớn như vậy!
Ông cụ họ Lâm, lúc này cũng chậm rãi giảm bớt ý cười, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Ông cũng không ngờ Cao Phong lại có dã tâm lớn như vậy.
Muốn tạo ra thế lực sánh ngang với nhà họ Phạm ở thủ đô thì thật là kiêu ngạo!
Nếu người khác nói điều này, quả thực sẽ vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng từ trong miệng Cao Phong nói ra, lại cho người ta cảm giác không khỏi bị thuyết phục.
Như thể anh ấy thực sự có thể làm được.