Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2589


Lâm Vạn Quân đột nhiên sửng sốt một chút, chỗ sâu ở bên trong đáy mắt thoáng qua vô số suy nghĩ và cảm xúc, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Cậu có thể! Nếu như đến cậu mà cũng không thể, vậy thì sẽ không có người nào có thể.”


“Chú Quân, không cần để ý đến những thứ này.”


“Một mạng hai vận ba phong thủy, mạng, vận, phong thủy, ba thứ này cho dù thiếu một thứ thôi cũng không được.”


“Muốn hoàn thành được sự nghiệp lớn, cũng không phải là người không có số mạng cũng có thể làm được có đúng hay không?” Cao Phong hạ cửa kính xe xuống, sau đó cười mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.


“Đó là dĩ nhiên! Đó là dĩ nhiên!” Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu đáp.


Số mạng của Cao Phong quả thật là không kém, nhưng mà để có thể có được hết thảy những thứ ngày hôm nay, cũng không thể phủ nhận được sự cố gắng của chính anh.


Bao nhiêu lần quanh quẩn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, bao nhiêu ngày phải lưu lạc, sống ở nơi đầu đường xó chợ mới có thể đổi lấy được địa vị ngày hôm nay, những thứ đó, Lâm Vạn Quân vô cùng rõ ràng.


“Chú Quân, thật ra thì cháu có một chuyện vẫn luôn không hiểu được.”


Cao Phong bỏ những ý nghĩ hỗn loạn ở trong đầu của chính mình ra ngoài, nhìn về phía Lâm Vạn Quân, cất tiếng hỏi.


“Cậu chủ, cậu nói đi.” Lâm Vạn Quân gật đầu một cái.


“Vì sao mà mẹ của cháu lại không thích cháu vậy? Ở trong trí nhớ của cháu, cho đến bây giờ cháu cũng chưa từng nhận được một câu dạy dỗ nào của bà ấy.”


“Lại cũng càng chưa từng được làm nũng ở trong ngực của bà ấy lấy một lần.” Cao Phong âm thầm than thở nhẹ một tiếng ở trong lòng.


Từ khi còn tấm bé anh đã mất cha, chỉ còn duy nhất một người mẹ ruột ở trên danh nghĩa.


Nhưng, dù cho anh không phải là trẻ mồ côi, ấy vậy mà anh lại hơn cả một đứa trẻ mồ côi.


Ít nhất thì trẻ mồ côi cũng đã chặt đứt được nỗi mong mỏi, bởi vì nó biết rõ được bản thân vĩnh viễn cũng không còn cách nào có thể gặp lại được cha mẹ trên đời nữa.


Thế mà, mặc dù Cao Phong có mẹ ruột đang ở bên người, nhưng anh lại không có được bất kỳ sự yêu mến nào, điều này càng khiến cho Cao Phong cảm thấy khó chịu nơi cõi lòng.


“Cậu chủ…” Lâm Vạn Quân nghe xong tâm sự của Cao Phong thì lại yên lặng một phen, sau đó mới nói: “Ông già như tôi đây không biết, có lẽ là do cô ấy không thích trẻ con.”


Cao Phong yên lặng hồi lâu, đến sau cùng anh mới nói: “Có lẽ vậy.”


Thật ra thì việc cứ quấn quýt mãi những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, nó chẳng qua cũng chỉ là chấp niệm ở trong lòng của cá nhân Cao Phong mà thôi.


Nếu như người đó đã là mẹ ruột của anh, vậy thì đương nhiên Cao Phong cũng sẽ để cho bà ấy có thể trải qua cuộc đời còn lại trong yên ổn và thái bình.


“Tình huống của Cao Mỹ Lệ ở bên kia như thế nào rồi?” Cao Phong hỏi.


“Tông Trạch vẫn luôn ở trong nhà của cô ta, cho nên chúng tôi không có cơ hội ra tay.” Lâm Vạn Quân vội vàng báo cáo.


Cao Phong đưa ngón tay ra, khẽ gõ nhịp lên trên ghế ngồi, sau đó nói: “Vậy thì trước tiên không cần phải quan tâm đến cô ta nữa.”


“Bên phía đám nội gián kia thì sao? Việc kiểm soát và nắm giữ danh sách nội gián như thế nào rồi?”


“Bây giờ đã xác nhận được hai mươi sáu tên, còn khoảng năm mươi người đang đợi đợt thanh tra cuối cùng nữa.” Lâm Vạn Quân lại báo cáo thêm một lần nữa.


“Được! Vậy thì giết một nhóm trước đi.”


“Buổi tối ngày hôm nay, hãy bắt hai mươi sáu người kia lại trước.” Cao Phong thản nhiên nói.


“Cậu chủ, nếu làm như vậy thì sợ rằng sẽ bứt dây động rừng mất!”


“Chỉ cần vẫn còn có một tên nội gián ở bên ngoài, thế thì trước sau gì cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Lâm Vạn Quân có chút do dự.


“Chú Quân, bất kể là chúng ta có chuẩn bị hoàn hảo đến đâu, thì cũng vẫn sẽ luôn có những con cá lọt lưới.”


“Ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là, mục đích của Cao Anh Hạo cũng không phải đơn giản chỉ là muốn giết chết cháu như vậy.”


“Nếu không thì cả ngày cháu đều tới lui qua lại ở Thành phố Hà Nội như thế, sớm cũng đã chết không biết bao nhiêu lần.”


“Cho nên, không cần phải lo lắng đến sự an toàn của cháu.” Khóe miệng của Cao Phong hàm chứa một sự tự tin vô cùng to lớn.


Từ sau khi đi ra khỏi điện của Sư thầy Thanh Viễn, cõi lòng lúc này của Cao Phong quả thật là đã xảy ra sự biến hóa rất lớn.


“Điều này nói cũng phải, bởi vì đám người bên phía Cao Anh Hạo kia cũng biết được, cứ coi như là bọn họ thật sự làm thương tổn đến cậu thì cũng sẽ không có cách nào ngăn cản được cuộc chiến đấu này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK