Chẳng lẽ Cao Phong là, Cao Phong là ông chủ lớn ở đây sao?
Nghĩ đến đây, rất nhiều người không khỏi há hốc mồm.
Ông chủ lớn của khu thương mại Kiên Thành, một khu siêu thương mại với trị giá hàng chục tỷ Việt Nam đồng lại còn trẻ như vậy sao?
Không thể nào!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào như thế được!
“Anh là người phụ trách sao? Tôi rất thất vọng về cách quản lý của anh.” Cao Phong đứng chắp tay, nhàn nhạt nói.
“Đúng, đúng, đúng, là do tôi quản lý kém…” Dương Đông Huy thậm chí còn không dám giải thích thêm, trên trán hiện lên những hạt mồ hôi nhỏ.
“Giám đốc Đông Huy, anh ta, anh ta, anh ta…” Thanh niên đầu trọc ngay lập tức tỉnh rượu, vô thức hỏi.
“Ngài ấy là ông chủ mới của khu thương mại Kiên Thành, ngài Cao Phong!” Dương Đông Huy trả lời lại một câu, giải đáp hết thảy mọi nghi ngờ của tất cả mọi người.
Tuy nhiên, lại khiến cho rất nhiều người bị kinh hoàng hơn nữa.
ục Phong, hóa ra anh ấy thực sự chính là ông chủ lớn của khu thương mại Kiên Thành!
Hai vệ sĩ ở phía sau Dương Đông Huy, liền lạnh lùng liếc nhìn tên thanh niên đầu trọc và Trương Bác Viễn một cái.
“Đôi mắt chó của các người bị mù hay sao! Mà còn không nhận ra ông chủ lớn nữa.”
“Còn luôn mồm nói rằng muốn xử lý ông chủ, nhân viên như các người, sao có thể dám gào to bản thân tài ba như thế hả?” Một vệ sĩ mặc áo đen cười chế nhạo.
Trương Bác Viễn và thanh niên đầu trọc mặt mày đều tái nhợt cả đi, cả người như bị điện giật vậy, chết sững ngay tại chỗ.
Cao Phong vậy mà lại là chủ mới của khu thương mại Kiên Thành, là ông chủ của bọn họ.
Hơn nữa vừa rồi, bọn họ còn dám lớn tiếng dọa sẽ xử lý ông chủ của mình!
Sự việc này quả thật là vô cùng hoang đường mà!
Còn Trần Ngọc Tâm thì mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Cao Phong, dường như không thể tin được điều đó.
Chẳng trách ban nãy Cao Phong lại tư tin đến như vậy, hóa ra anh là ông chủ lớn ở đây.
Toàn bộ khu thương mại Kiên Thành này, đều là của anh!
Mỗi cửa tiệm ở đây, mỗi tòa nhà cao ốc, thậm chí bao gồm cả mặt đất ở phía dưới chân bọn họ, đều thuộc về Cao Phong hết!
Anh còn trẻ tuổi đến như thế, làm thế nào mà có thể đạt được thành tựu lớn như vậy rồi?
Trong đầu của Trần Ngọc Tâm chợt nghĩ đến người mình đã gặp ở thành phố Hà Nội.
Người đàn ông đó cũng trẻ như vậy, cũng họ Cao, cũng nắm trong tay vô số tài sản, ngay cả biệt thự ở khu biệt thự Phương Đông trị giá lên đến hàng trăm tỉ Việt Nam đồng, cũng là của anh ta.
“Tôi, tôi…” Toàn thân Trương Bác Viễn toát mồ hôi lạnh, đã đoán trước được số phận của mình.
Thanh niên đầu trọc thì nhớ lại những câu mà Cao Phong đã nói ban nãy.
Ở khu thương mại Kiên Thành này, anh muốn đánh ai thì cũng không cần nhìn xem thân phận của đối phương có ghê gớm hay không.
Bởi vì, chẳng có ai ghê gớm hơn anh cả.
Lúc đó tên thanh niên đầu trọc này cho rằng Cao Phong đang khoác lác, kết quả là người ta lại thực sự rất khủng khiếp!
Mẹ nó thật là, chân đã đá vào tấm thép cứng ngắc rồi.
“Chủ tịch Cao Phong, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi đi mà…” Trương Bác Viễn vội vàng cúi rạp mình xin lỗi, vẻ mặt hết sức lo sợ.
Sau đó Cao Phong liếc nhìn Trương Bác Viễn một cái, rồi nhìn sang phía tên thanh niên đầu trọc.
“Sao thế, chờ chúng tôi quỳ xuống, cầu xin anh đứng lên à?”
“Hay là, tôi quỳ trước mặt anh nhé?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
Thanh niên đầu trọc chấn động tinh thần, sau đó trở mình một chút rồi từ trên mặt đất bò dậy.
“Chủ tịch Cao, tôi…” Tên thanh niên đầu trọc sắp khóc rồi, tim đập từng nhịp thình thịch thình thịch mãnh liệt.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, thực sự chẳng muốn nói chuyện với bọn họ.
“Tôi không ngờ rằng ở khu thương mại Kiên Thành này lại đổ đốn khinh khủng đến như vậy.”
“Người thuê đến đây để đóng tiền, còn bị các người ức hiếp nữa chứ?”