“Đúng đúng đúng!” Trọng Dương Bình bất đắc dĩ gật đầu.
Diệp Thiên Long suy tư hai giây, nói: “Dù gì cũng nói lại, một sĩ quan cấp hiệu hơn hai mươi tuổi, đúng là cũng có, nhưng thật đúng là không nhiều lắm phải không?”
Trọng Dương Bình nghiêm túc gật đầu, nói: “Trong hai mươi năm này, trước ba mươi tuổi thăng làm sĩ quan, không đến mười người.”
Diệp Thiên Long chép chép miệng, hỏi: “Còn tướng thì sao?”
“Tướng? Không có khả năng, ở tuổi này của Cao Phong, tuyệt đối không có khả năng thăng tướng.”
Trọng Dương Bình lập tức lắc đầu, người hơn hai mươi tuổi cấp tướng, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
“Này cũng nói không chừng.”
“Chuyện càn quét uy hiếp biên giới Nam Cương này, ý nghĩa tương đối lớn.”
“Nếu nhu Cao Phong thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó tôi lại giúp một chút lực, giúp cậu ấy bước lên chức tướng, hẳn là không có nhiều khó khăn.”
Diệp Thiên Long duỗi tay vuốt cằm, trong đầu cẩn thận cân nhắc chuyện này.
Trọng Dương Bình khẽ lắc đầu, tướng hơn hai mươi tuổi, cho dù là cấp tướng một sao, cũng khó như lên trời!
Mặc dù Mạnh như Diệp Thiên Long, cũng là sau ba mươi, mới bước vào hàng ngũ cấp tướng.
Những thứ này không chỉ sét về công trạng, còn có lai lịch, nhân phẩm, cùng với lực kêu gọi của những binh lính bên trong.
Tựa như Lâm Thừa Khải vậy, xác thật là cấp tướng, nhưng trên thực tế căn bản không được vài người nghe lời anh ta.
Cái loại hàm cấp này, không có cho dù cái ý nghĩa gì.
Cao Phong nếu là có năng lực, anh chẳng sợ thân mang cấp úy, cũng sẽ được những người cấp tướng tôn trọng.
Anh nếu như không năng lực, cho dù có ngồi trên chức vị của ông Trần, cũng không ai nguyện ý nghe theo anh.
Đây là hiện thực.
Buổi sáng mười giờ.
Biên giới.
Phía bắc Nam Cương, Tam Giác Vàng, trong doanh trận khối tập đoàn Phong Hạo.
Cao Phong một trận chiến thu hoạch lớn toàn thắng, giết sáu nghìn quân địch, bắt tù binh hơn bốn nghìn người.
Thu được hơn vạn vũ khí nóng và vô số đạn.
Hơn nữa thời điểm Cao Phong dẫn người trở về, lại một lần nữa càng quét qua, cướp đoạt toàn bộ những hang ổ của các lực lượng đó đến mức không còn gì.
Năm thế lực này dốc toàn bộ lực lượng, muốn vây bắt đám người Cao Phong.
Hiện tại Cao Phong đắc thắng, đương nhiên sẽ không khách khí, đồ vật nên lấy một cái cũng không để dư thừa lại.
“Anh Phong, kiểm kê chiến lợi phẩm xong rồi, vũ khí nóng được hơn hai vạn, còn có vô số đạn viên còn nguyên.”
“Áo chống đạn cũng nhiều hơn hai ngàn bộ, còn có mười mấy bộ ống phóng hỏa tiễn RPG, ba trăm quả lựu đạn.”
“Còn có…”
Liễu Tông Trạch vẻ mặt hưng phấn, cầm một tờ giấy, không ngừng đọc.
Đôi tay Cao Phong chắp sau lưng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn các chiến sĩ bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Trải qua một hồi chiến tranh chân thật tối qua, tâm trạng trong lòng Cao Phong đã thay đổi một cách rõ rệt.
Mỗi cái sự vật, đều có sự hấp dẫn riêng của nó.
Điều này và trên chiến trường, cũng giống nhau.
Kiểu giết chóc đẫm máu đó, kiểu đoàn kết của những người anh em chiến đấu bên nhau, kiểu sống sót hồi hộp…
Xác thật là làm người ta vô cùng kích động.
“Được! Toàn bộ nhận lấy, đó đều là đồ vật của chúng ta.”
Cao Phong gật gật đầu, nới lỏng cổ áo nói.
“Vâng!” Liễu Tông Trạch lập tức đáp ứng.
“Anh Phong! Tôi phục anh rồi!”
Đúng lúc này, phụ tá tối hôm qua đi lên, thở dài nói một tiếng với Cao Phong.