“Tôi nguyện ý vì cậu ấy đảm bảo.” Diệp Thiên Long nhàn nhạt mở miệng, tiếp một câu.
“Trung tướng Long, lời như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì…” Tên đàn ông trung niên mở miệng lại muốn nói chuyện.
Nhưng, tên này mới vừa nói được một nửa, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.
Bởi vì lúc này trong tay Diệp Thiên Long cầm một lệnh bài màu vàng, chậm rãi đưa tới trước mặt tên đàn ông trung niên.
Ông ta vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng, Diệp Thiên Long chuẩn bị dùng lệnh bài này, ra lệnh cho ông ta.
Nhưng Diệp Thiên Long lúc này đưa mặt trước lệnh bài xuống dưới, hiển nhiên cũng không phải quyết định này.
“Quân lệnh ba sao này, tôi gửi ở chỗ ông, vì cậu ấy đảm bảo, có được hay không?”
Diệp Thiên Long chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ông ta nói.
Ông ta trong nháy mắt sửng sốt, cả người như bị điện giật.
Quân lệnh ba sao, tượng trưng cho quyền lực quân đội.
Để ở cổ đại, vậy là tương đương với binh phù.
Chiến sĩ quân đội có thể không biết người, nhưng nhất định phải biết binh phù, nghe lệnh của binh phù.
Cho nên, quân lệnh ba sao này phân lượng nặng căn bản không thể diễn tả bằng lời.
Nói không chút khoa trương, chính là lấy ra quân lệnh ba sao, ở trong lòng Diệp Thiên Long, so với mạng của ông ta còn trọng yếu hơn.
Nếu như là đánh mất quân lệnh, đó chính là tội mất đầu.
Trong ngày thường, bất kỳ người tướng quân nào, cũng không thể xuất ra quân lệnh.
Càng chưa nói, đem quân lệnh cho người ngoài bảo quản.
Mà hôm nay, Diệp Thiên Long đề đảm bảo cho Cao Phong, trực tiếp dùng quân lệnh ba sao thế chấp.
Tên đàn ông trung niên, trong nháy mắt sửng sốt lại choáng váng.
Người bên ngoài có thể không hiểu phân lượng của quân lệnh, nhưng ông ta phải hiểu rõ.
“Trung tướng Long, ngài làm như vậy, đáng giá sao?”
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, nhịn không được trầm giọng hỏi.
“Con rể của tôi, vì con tôi, nói xem có đáng hay không đáng.”
Diệp Thiên Long cười nhạt một tiếng, đưa tay đem quân lệnh nhét vào trong lòng tên đàn ông trung niên, sau đó xoay người rời khỏi.
Bỏ đi không một chút do dự, dường như đã biết được kết quả.
Mà kết quả, cũng đúng là như vậy.
Đối mặt với việc Diệp Thiên Long xuất ra quân lệnh ba sao để thế chấp mà nói, ông ta đảm bảo, tuyệt đối là không có gì quan trọng hơn.
Quân lệnh, như tính mạng của mình.
Diệp Thiên Long bên này, không khác gì đem tính mạng của mình ra đảm bảo!
Tính mạng của một vị tướng ba sao, phân lượng kia nặng như nào?
Cao Phong toàn bộ quá trình không nói gì, anh cũng biết, lời nói của anh lúc này, không có nửa điểm phân lượng.
“Cao Phong, Đã có trung tướng Long đảm bảo cho cậu.”
“Chúng tôi ngày hôm nay, sẽ rời đi trước.”
“Nhưng cậu phải hiểu được một cái đạo lý, sẽ không có lần sau đâu.”
“Chúng tôi lần sau sẽ tới, mặc kệ cậu có lý do nào, chúng tôi đều sẽ mang cậu đi.”
Người đàn ông trung niên sau khi nói xong, liền trực tiếp dẫn người rời khỏi.
“ Tướng Lâm, chúng ta cứ như vậy đi?”
“Chúng ta có cần xin phép ông cụ Trần không?”
Một tên trợ thủ cất bước tiến lên, nhìn tên đàn ông trung niên hỏi.
Bàn tay tên trung niên khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ma sát lệnh bài màu vàng trong tay, chậm rãi lắc đầu.
“Cậu không biết, phân lượng lệnh bài như vậy, rốt cuộc sao lại nặng.”
“Cho dù tôi xin chỉ thị từ ông cụ Trần, mặc dù ông cụ Trần là Tổng đốc đại binh mã, cũng không có biện pháp cự tuyệt.”
“Lệnh bài này, vậy giống như, kim bài miễn tử hả!”
“Trên người ông ta huân chương như vậy, càng làm cho người ta, không có khả năng cự tuyệt yêu cầu của ông ta.”