Đang ở nhà ga của sân bay, Cao Phong tự hỏi không biết phải đối mặt với Kim Tuyết Mai như thế nào.
Anh cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra được, ngày hôm qua anh có cùng Lâm Chí Linh đã làm gì, không biết có phát sinh chuyện đó không.
Thậm chí một chút kí ức về chuyện đó đều không có, điều này khiến trong lòng Cao Phong không khỏi nghi hoặc.
Đúng lúc này, Cao Phong nhận được tin tức từ Lê Tiểu Quyền.
“Được!”
Giờ khắc này, tâm tình của Cao Phong mới được thả lỏng.
Anh tin tưởng vào Lê Tiểu Quyền, nếu anh ta đã điều tra thì chắc chắn sẽ không sai.
Có một số chuyện mà phụ nữ làm rất vô nghĩa, làm ra những chuyện hoang đường cũng chỉ để mong có được địa vị.
Giải quyết xong chuyện này, tảng đá đè nặng trong lòng Cao Phong cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhìn đồng hồ, thời gian còn hơn hai mươi phút nữa, trong lòng anh càng chờ mong.
Ngay sau đó, anh có thể lên máy bay trở về thành phố Hà Nội rồi.
Với tốc độ của máy bay, chỉ cần hai tiếng, anh có thể đến thủ đô Hà Nội.
Nội thành, nhà họ Diệp.
“Đi rồi?” Diệp Thiên Long khoanh tay đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía Trọng Dương Bình hỏi.
“Đi rồi.” Trọng Dương Bình khẽ gật đầu.
Diệp Thiên Long không nói gì nữa, Trọng Dương Bình vội vàng châm một điếu thuốc lá đưa cho anh ta.
Hai phút đồng hồ trôi qua, Diệp Thiên Long cũng không nói một lời.
Trọng Dương Bình thấy vậy chỉ biết gãi đầu.
Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn bận rộn với chuyện của Cao Phong, bây giờ Cao Phong rời đi, trong lòng anh ta không khỏi có chút hụt hẫng.
“Tên nhóc đó cuối cùng cũng đi rồi, không chừng, có nhiều người ở trong nội thành cũng thở nhẹ ra một hơi?” Diệp Thiên Long nói ra một câu chứng tỏ sự yên lòng.
“Khụ, khụ, khụ. . .”
Trọng Dương Bình bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười.
Ngẫm lại những ngày điều tra về Cao Phong, quả thật khiến ông ta dở khóc dở cười.
“Đúng thật là, cho dù anh ta có đến chỗ nào đi chăng nữa, cũng khiến nơi đó gà bay chó sủa, không ai được yên ổn.” Trọng Dương Bình bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ nói.
“Đi rồi thì tốt, đi rồi thì tốt, anh ta mà còn ở đây thì còn nhiều chuyện phải làm.” Diệp Thiên Long nhẹ nhàng mở miệng nói.
Trọng Dương Bình nghe đến đó, cảm thấy trong giọng nói của Diệp Thiên Long có điều gì đó không thích hợp.
“Cậu Diệp, cậu có điều gì lo lắng sao?” Trọng Dương Bình hỏi.
Diệp Thiên Long trầm mặc một chút, sau đó nói: “Thoạt nhìn thì tiền đồ rất bằng phẳng, nhưng trên thực tế, nhà họ Cao đã có từ lâu đời như vậy, thế lực chắc chắn rất phức tạp khó đoán, sao lại có thể ngồi chịu chết được?”
“Cho nên, ý của cậu Diệp đây là?” Giọng nói Trọng Dương Bình trở lên nghiêm túc.
“Ông, lấy danh nghĩa của tôi, tự mình đi ra ngoài điều tra một chuyến.” Diệp Thiên Long xoay người trở lại ban làm việc, lấy ra một hồ sơ trong cặp, đưa cho Trọng Dương Bình.
“Lão gia ở bên kia?” Trọng Dương Bình có chút kinh ngạc.
“Tôi đã an bài ổn thỏa rồi.” Diệp Thiên Long khẽ xua tay.
Trọng Dương Bình trầm ngâm trong vài giây, sau đó không nói hai lời, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Thiên Long hít một hơi thuốc, sau đó đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác.
“Cao Phong! Tôi đang chờ thế lực của cậu lớn mạnh, mạnh đến mức ngay cả nhà họ Diệp chúng tôi cũng phải dè chừng. . .”
“Như thế tôi có thể, công khai đưa con gái của tôi trở về.” Trong mắt Diệp Thiên Long hiện lên một tia mong chờ.
. . .
Cùng lúc đó.
Tại nhà họ Phạm, trong phòng của Phạm Thanh Nhiên.
Cô ta cứ cầm điện thoại di động lên lại buông điện thoại xuống, nghĩ muốn gọi điện cho Cao Phong nhưng lại không có dũng khí.