Một câu “Xin lỗi”
vừa vang lên, Quan Dương đã khụy hai chân quỳ gối trước mặt Cao Phong.
Hắn ta biết rõ ai là người đưa hẳn ta lên vị trí ngày hôm nay.
Hắn ta cũng biết rõ thủ đoạn của Dư Văn Cường độc ác đến mức độ nào.
Càng hiểu rõ hơn câu nói của Dư Văn Cường, nhìn thấy cậu Vũ như nhìn thấy anh Cường có ý nghĩa ra sao.
“Hả!”
Mọi người xung quanh bị làm cho kinh sợ! Dù là những người xung quanh, Thôi Minh Xung, hay bao gồm cả Nam Phương Minh Nguyệt, mười mấy người tất cả đều sững sờ.
Người bị làm cho kinh động nhất chính là Nam Phương Minh Nguyệt.
Cô ta luôn cho rằng Cao Phong chỉ là một tên vô dụng, một tên vô dụng không có bất kỳ mối liên hệ cá nhân nào.
Cô ta cũng đã điều tra rõ ràng lai lịch của Cao Phong, anh ta cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi.
Chính vì vậy cô ta cảm thấy sự kiêu ngạo của Cao Phong chẳng qua là đang sĩ diện hão.
Mà bây giờ, cô ta thực sự bị làm cho choáng váng.
Quan Dương, người phụ trách mấy con phố, ấy vậy mà lại quỳ hai gối trước Cao Phong? “Dư Văn Cường, Dư Văn Cường…”
Nam Phương Minh Nguyệt cau mày đọc cái tên này hai lần.
Đột nhiên, cô ta chấn động, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra người này.
Mười năm trước, khi Thị trấn Biển Đông còn là một chốn hỗn loạn, Nam Phương Minh Nguyệt mới mười tuổi.
Vào thời điểm đó, Dư Văn Cường đã xúc tiến, xây dựng khai phá khu Tân Lập ở ngoại thành.
Thời gian đầu, Dư Văn Cường khai phá khu Tân Lập ở ngoại thành, vì người trọng nghĩa khí, thủ đoạn lại đủ tàn nhẫn nên rất nhanh đã tập hợp được một nhóm anh em nổi tiếng khäp thị trấn Biển Đông này.
Về sau, Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm rút khỏi giang hồ.
Nhưng những đàn em theo ông ta lúc đầu từng người từng người trở thành những ông lớn.
Thậm chí, có rất nhiều người đã trở thành doanh nhân thành đạt, một số khác thì trà trộn vào khu vực vùng xám của Thị trấn Biển Đông.
Dư Văn Cường chỉ cần vẫy tay một cái, thì những người này sẽ lập tức kính cẩn theo sau Chẳng trách ngay cả Lão sẹo cũng không dám làm bừa với Thôi Minh Xung…
Trên đường, gặp phải người của Dư Văn Cường thì có ai dám chọc vào? Trừ khi là những thế lực hàng đầu, họ mới đủ tư cách để cạnh tranh với Dư Văn Cường.
Nếu không phải là bất đắc đĩ, họ cũng sẽ không dám không nể mặt Dư Văn Cường.
Suy cho cùng, người của Dư Văn Cường, chỉ cần bọn họ muốn bắt ép ai đó thì họ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ là Nam Phương Minh Nguyệt thực sự không ngờ rằng Cao Phong lại có thể quen biết một người đàn ông có thế lực như vậy.
Nhìn thái độ của Dư Văn Cường đối với Cao Phong, dường như Cao Phong mới chính là đại ca của Dư Văn Cường…
Nam Phương Minh Nguyệt càng nghĩ thì cô ta càng không thể tin được.
“Anh Dương, anh…”
Nhìn thấy Quan Dương quỷ thẳng xuống trước mặt Cao Phong, Thôi Minh Xung đứng ngốc một lúc lâu sau mới hỏi.
“Quỳ xuống!”
Quan Dương quỳ trước mặt Cao Phong, cúi đầu gầm một tiếng.
“Vâng…”
Hai chân của Thôi Minh Xung mềm nhũn, anh ta vội vàng kéo mọi người phía sau cùng “Loạt soạt”
quỷ xuống.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục người đã quỳ xuống trước mặt của Cao Phong.
Con mắt của mọi người xung quanh đều trừng lớn, khó tin mà nhìn hết thảy cảnh này.
Xung quanh trong vòng hai trăm mét, đều rơi vào yên tĩnh như chết hết vậy.
Dưới bóng đêm tĩnh lặng, Cao Phong chắp tay sau lưng đứng trước mặt mấy chục người đang quỳ rạp.
Hình ảnh này, giống như vô số các đại thần trong triều đang làm lễ với bậc Đế vương.
Quả thật giống như đang quay phim truyền hình ấy.