“Không được, em phải đi hỏi anh rể một chuyến!” Kim Vũ Kiên nghĩ tới đó, lúc này liền bật dậy, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Trong phòng khách.
Hai tay Cao Phong đặt sau đầu, nhìn lên trần nhà, trong đầu nghĩ kế hoạch về sau.
Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết Kim Vũ Kiên đẩy cửa vào lúc nào.
Bỗng nhiên một gương mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, vừa hay che khuất đi ánh đèn.
Kim Vũ Kiên cứ đứng như vậy nhìn Cao Phong, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cao Phong sửng sốt một chút, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Vũ Kiên, em sao vậy?”
Kim Vũ Kiên nhìn chằm chằm Cao Phong một chút, sau đó ngồi bên cạnh, đi thắng vào vấn đề: “Anh rể, em muốn hỏi anh chuyện liên quan đến Mộc Phong.”
Cao Phong khẽ giật mình, trong lòng có chút khẩn trương, chẳng lẽ Kim Vũ Kiên phát hiện ra điều gì rồi?
Kim Vũ Kiên nhìn biểu cảm của Cao Phong thì trong lòng càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ Cao Phong biết Mộc Phong.
“Khụ, em muốn hỏi gì?” Cao Phong ho một cái rồi trả lời.
“Anh biết Mộc Phong à? Anh nhất định là biết anh ấy!” Kim Vũ Kiên hỏi một câu, sau đó lại khẳng định nói.
Cao Phong im lặng một chút, lắc đầu, không biết trả lời thế nào.
“Nếu anh thật sự quen biết Mộc Phong, em hi vọng anh có thể giúp em nói với anh ấy, bảo anh ấy trả lời cho em một câu, chỉ một chữ cũng được.”
“Chí ít, em muốn biết anh ấy vẫn an toàn, không có chuyện gì xảy ra.” Kim Vũ Kiên nhìn chằm chằm Cao Phong.
Cao Phong khẽ nhíu mày, nói: “Trả lời cái gì?”
“Em có nhắn tin trên app cho anh ấy nhiều lắm, hi vọng anh ấy có thể xem.”
“Anh rể, cảm ơn anh.” Sau khi Kim Vũ Kiên nói xong, liền rời khỏi phòng khách đi vào trong phòng.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Kim Vũ Kiên, trong lòng Cao Phong cũng có hơi rung động, sau đó lấy điện thoại ra, lặng lẽ đăng nhập vào.
Đồng thời nhanh chóng lại thiết lập trạng thái ẩn.
Mà Cao Phong không biết là Kim Vũ Kiên rời khỏi phòng khách trở về vẫn luôn nhìn chằm chằm vào danh sách bạn bè.
Khi thấy nick của Mộc Phong sáng lên một cái, trái tim Kim Vũ Kiên đập mạnh, bàn tay trắng nõn cũng siết chặt.
Cao Phong quả nhiên quen biết Mộc Phong.
Mặc dù nick của Mộc Phong lại tối trở lại, nhưng Kim Vũ Kiên cũng biết, Mộc Phong nhất định là lẩn trốn.
Chỉ là cô ấy không biết vì sao Mộc Phong lại trốn tránh mình, hay vì mình tưởng Lý Hạo Viễn là anh ấy nên anh ấy mới giận sao?
Kim Vũ Kiên lại mở giao diện cuộc trò chuyện của mình với Mộc Phong ra, đánh một vài chữ lại xóa bỏ, lắng lặng chờ đợi.
một tin nhắn, trong lòng cực kỳ thấp thỏm. Chờ đợi Mộc Phong gửi cho mình Cao Phong ngôi trong phòng khách khẽ nhíu mày, đọc từng tin nhắn mà Kim Vũ Kiên gửi.
Tin nhắn lâu nhất là hôm từ khách sạn trở về, Kim Vũ Kiên giải thích chuyện giữa mình và Lý Hạo Viễn một lượt rõ ràng, sợ Mộc Phong sẽ hiểu lầm.
Tiếp đó, Kim Vũ Kiên đã đi du lịch trong khoảng thời gian này, nên mỗi ngày đều vui vẻ gửi cho Mộc Phong một tin dài.
Cho dù là người không hiểu tình cảm thì cũng có thể từ văn phong, con chữ cảm nhận được Kim Vũ Kiên rất thích Mộc Phong.
Cao Phong cau mày, vốn không ngờ rằng Kim Vũ Kiên lại thích nhiều, yêu sâu với một người giả lập như vậy.
“Câu nói kia quả không sai, phụ nữ yêu đương vào, chỉ số IQ đều bằng không.” Cao Phong than nhẹ một tiếng.
Anh muốn gửi cho Kim Vũ Kiên một tin nhắn, nhưng lại không biết nói gì, nên thôi.
Mặc dù bây giờ Kim Vũ Kiên sẽ đau khổ, nhưng thời gian rồi sẽ làm lành tất cả.
Ngay khi Cao Phong đang chuẩn bị thoát ra thì Kim Vũ Kiên lại gửi tới một tin nhắn.
“Anh Mộc Phong, anh… có đó không? Anh nhất định đang online đúng không?”
Nhìn câu trả lời ra vẻ thận trọng này của Kim Vũ Kiên, Cao Phong vẫn không nhẫn tâm thoát đăng nhập, thế là trả lời một chữ ‘có..”
Lần này, Kim Vũ Kiên im lặng mất hai phút mới gửi lại tin nhắn lần nữa.
“Chỗ anh ở cách xa Hà Nội lắm sao?”