Nghe xong tin tức thuộc hạ báo cáo, bỗng nhiên Hoa Hồng đứng bật dậy, trợn to mắt kinh hãi kêu lên.
Cho tới nay, Hoa Hồng có tính cách vô cùng trầm ổn, cuối cùng lần này cũng ngồi không yên.
Cô ta không nghĩ tới, kết quả của chuyện này lại thành ra như vậy?
“Dạ chị Hoa Hồng, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu toàn thắng, chỉ mất năm trăm người, đã tàn sát đẫm máu được doanh trại đóng quân của Tengger.”
“Hiện giờ, có lẽ bọn họ đang trên đường trở về doanh trại đóng quân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.”
Người phụ nữ cao gầy ở dưới đài, lúc này gật đầu nói.
Hoa Hồng hơi híp mắt, trong lòng tràn ngập khó hiểu và nghi ngờ.
“Tôi vốn cho rằng ba nghìn người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này, tuyệt đối sẽ bị giết sạch sẽ.”
“Nếu ba nghìn người này không còn, quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu chắc chắn sẽ xuất huyết lớn.”
“Nhưng mà…”
Lúc này Hoa Hồng thật sự nghĩ mãi không ra.
Cô ta vẫn cho rằng ở Tây Vực này, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cô ta.
Bao gồm chuyện này, cô ta đều cho rằng mấy nghìn người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, sẽ có kết cục bi thảm.
Nhưng kết quả lúc này, lại khiến Hoa Hồng cảm thấy không hiểu từ tận đáy lòng.
“Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ đám người của cậu ta không thể đánh thắng được quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu ư?”
Hoa Hồng nheo mắt lại, châm một điếu thuốc, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy thuốc lá, trên gương mặt xuất hiện nghi ngờ lẩm bẩm.
“Chị Hoa Hồng, có lẽ chị định giá cậu ta quá cao rồi.”
“Chỉ là một người Việt Nam, có thể sinh tồn ở nơi này đã coi như không đơn giản, còn trông cậy cậu ta tạo nên sóng gió gì chứ?”
Sau khi người phụ nữ dáng người cao gầy nói xong, còn có mấy cô gái cũng gật đầu theo.
“Đúng vậy, chị Hoa Hồng chị quá coi trọng cậu ta rồi.”
“Cậu ta chỉ là người Việt Nam mà thôi, đến nơi này còn phải thay hình đổi dạng che giấu tung tích mới sống sót được.”
“Bên Tây Vực căm thù người Việt Nam biết bao nhiêu, chúng ta rõ ràng nhất, cậu ta chắc chắn sẽ không lật nổi sóng gió gì đâu.”
“Có lẽ kế hoạch của cậu ta là ăn luôn mấy nghìn người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này, nhưng kế hoạch thì kế hoạch, cậu ta chưa chắc có năng lực này.”
Nghe mấy thuộc hạ bàn tán xôn xao, Hoa Hồng vẫn không nói gì, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
“Rốt cuộc là tôi không theo kịp chỉ số thông minh của cậu, hay là nói, kế hoạch của cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
Lông mày Hoa Hồng nhíu chặt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô ta là phận đàn bà con gái, có thể phát triển quân đoàn lính đánh thuê hoa hồng tới như bây giờ, không chỉ dựa vào vận may.
Thực lực, chỉ số thông minh, thiếu một thứ cũng không được.
Cho nên cho tới nay, Hoa Hồng đều vô cùng tự tin đối với chỉ số thông minh của mình.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy, chuyện lớn nhỏ trong Tây Vực này, cùng với kế hoạch của các thế lực ở khắp nơi, đều khó thoát khỏi tầm mắt và suy nghĩ của cô ta.
Mà sự thật đúng là như vậy.
Chuyện lớn nhỏ ở Tây Vực, cô ta đều biết hết.
Thậm chí có đôi khi cô ta còn đoán trước được, cũng trùng khớp một trăm phần trăm.
Nhưng lần đầu tiên Cao Phong ra tay, khiến cho cô ta không kịp trở tay, trực tiếp thoát khỏi phạm vi nắm giữ của cô ta.
“Có chút thú vị, người đàn ông này có chút thú vị.”
“Hiện giờ cậu ta ở đâu? Cậu ta đang làm gì?”
Hoa Hồng cười mỉa một tiếng, sau đó quay đầu hỏi.
“Chị Hoa Hồng, dựa theo tin tức mới nhất, cậu ta đã rời khỏi trấn nhỏ Maryland.”
“Ngay sau khi chuyện bên Tây Vực chấm dứt, cậu ta lập tức rời khỏi trấn nhỏ Maryland, tạm thời còn chưa biết cậu ta đi đâu.”
Một người phụ nữ dáng người hơi đầy đặn nhìn di động đáp.
“Chạy sao?”