“Không tới một khắc cuối cùng, ai chết vào tay ai còn chưa chắc chắn được đâu.”
“Lần trước một mình cô chủ thì không có cách nào có thể uy hiếp được Cao Phong, nhưng mà lần này đã dẫn theo nhiều người cùng đi đến như vậy rồi, trừ khi Cao Phong thật sự không muốn tiếp tục tiến hành kế hoạch của cậu ta nữa, bằng không cô chủ nhất định sẽ có cơ hội.” Tào Lập Tin vội vàng khuyên can.
Phạm An Quốc thở dài một tiếng, suy nghĩ và cân nhắc một hồi lâu, sau cùng vẫn buông điện thoại di động xuống.
…
Cùng vào lúc đó.
Cách khu nhà của nhà họ Phạm khoảng chừng bảy cây số chính là khu nhà của nhà họ Diệp.
Lúc này, bên trong căn phòng của Diệp Thiên Long.
“Cuối cùng thì, Phạm Thanh Nhiên vẫn ra tay với con gái của tôi thêm một lần nữa có đúng hay không?” Giọng nói vô cùng điềm tĩnh kia của Diệp Thiên Long truyền tới qua khoảng không.
Nhưng mà, mặc cho người nào nghe được giọng nói này của ông ta thì cũng đều có thể nghe ra được, ở bên trong đó lại ẩn chứa sự ớn lạnh, giá rét như băng tuyết và nỗi tức giận sâu đậm.
“Trung tướng Long, ông hãy suy nghĩ lại đi!”
“Bây giờ tôi sẽ ngay lập tức đến cửa nhà họ Phạm chào hỏi, đánh tiếng để cho bọn họ thu tay lại.”
Dương Trọng Bình vội vàng chạy từ bên ngoài về, chắp hai tay đứng ở phía sau lưng của Diệp Thiên Long, ngay cả nhịp hô hấp cũng rất dè dặt và khẽ khàng.
Nhưng mà, Diệp Thiên Long vậy mà lại chỉ khẽ gật đầu một cái.
Ông ta đã từng nói rằng, nếu như Phạm Thanh Nhiên vẫn tiếp tục ra tay để nhắm vào Kim Tuyết Mai, vậy thì ông ta sẽ đích thân đi tới Thành phố Hà Nội, tự mình trấn thủ một phương cho con gái của chính mình.
Bởi vì, cứ coi như là bây giờ bọn họ tạo áp lực với nhà họ Phạm, khiến cho Phạm Thanh Nhiên từ bỏ ý định lần này của cô ta, nhưng mà ngày tháng sau này, chắc hẳn vẫn sẽ còn có những người phụ nữ khác đi đến diễu võ dương oai ở trước mặt của Kim Tuyết Mai.
Cho nên, Diệp Thiên Long quyết định, ông ta sẽ tự mình ra mặt giải quyết, như vậy thì sau đó cũng có thể “một lần vất vả suốt đời nhàn nhã”.
“Không cần phải thông báo cho nhà họ Phạm, Phạm An Quốc có tâm tư như thế nào, tôi rõ ràng.”
“Nếu như ông ta không thể quản được con gái của chính mình cho tốt, như vậy thì lần này, tôi sẽ thay ông ta dạy bảo một phen.”
Ở phía trước mặt của tấm gương to lớn, Diệp Thiên Long đang mặc một bộ quần áo khác của chính mình, cả người đứng thẳng như thân súng.
Lần trước lúc đi tìm Trương Chấn cưỡng ép đòi người, chiến bào mà Diệp Thiên Long khoác trên người chính là đồng phục tác chiến.
Mà trang phục ông ta mặc lần này, lại chính là một bộ đồ khác.
Chỉ cần là người ở bên trong thể chế của nhà nước thì có lẽ hẳn là đều biết đến bộ đồ kia.
Không phải màu rằn ri, cũng không phải màu xanh đặc trưng của quân đội, nhìn qua thì thấy, càng giống như là màu xanh thẫm.
Bên trên chiếc áo choàng dài màu xanh thẫm là vô số những đường chỉ màu vàng được thêu quanh có quanh quẩn, rải rác bốn phía.
Ở giữa những đường quanh co và uốn lượn đó, dường như lại hình thành ra một con mãng xà khổng lồ hùng dũng, trông rất sống động, giống như là nó đang sống dậy một lần nữa vậy.
Áo mãng bào thêu chỉ vàng!
Theo thể chế ở trong nước, nếu như không phải là những người có cấp bậc tưởng trở lên thì sẽ không mặc được loại Áo mãng bào như thế này!
Mà chỉ một bộ quần áo này thôi cũng đã đủ để chứng minh được thân phận của Diệp Thiên Long ông ta.
Diệp Thiên Long nhẹ nhàng vươn tay ra, vuốt thẳng hai vạt áo, ống tay áo, sau dó lại nâng bàn tay lên vỗ nhẹ vào hai bên bả vai.
Sau đó, bàn tay từ bên trên bả vai lại chậm rãi lướt nhanh qua, làm lộ ra vật ở phía dưới.
Bên trên hai bả vai rộng rãi kia là bốn ngôi sao lớn màu vàng, phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh, đâm vào làm đau mắt người.
Tựa như một thanh trường kiếm sắc bén, sẽ dùng một lần vung kiếm lên, chém đầu của toàn bộ những người mà ông ta nhìn không vừa mắt.
“Trung tướng Long, thật sự là ông phải đi sao?” Trọng Dương Bình nhỏ giọng hỏi.
“Hai mươi năm trước, mẹ của con bé đã vì tôi mà chịu hết tủi nhục.”
“Hai mươi năm sau, con gái của hai người chúng tôi không thể đi lên vết xe đổ đó được.”