Mọi người rất bất đắc dĩ. Nhưng họ cũng biết mặc dù bà cụ Cao là phụ nữ, song tính cách lại cực kỳ bướng bỉnh mạnh mẽ. Chuyện gì bà ấy không muốn nói thì người khác không có cách nào ép bà ấy. Cho nên họ chỉ có thể gật đầu lui ra.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người đều rất sốt ruột.
“Sao gia chủ còn chưa tới? Ngồi máy bay trực thăng thì chắc phải đến rồi chứ?” Một bác sĩ nhìn số liệu trên dụng cụ, không nhịn được sốt ruột nói. Số liệu vững vàng trên dụng cụ đã bắt đầu dao động, chứng minh tình hình của bà cụ cũng đang thay đổi.
“Bác sĩ Lý, hình như máy bay trực thăng trên đảo đều đi làm nhiệm vụ hết rồi. Có lẽ gia chủ đang lái ca nô đến đây.” Một chiến sĩ bảo vệ an ninh ở đảo bắc giải thích.
“Chậc, nếu là ca nô thì còn cần năm phút nữa.” Bác sĩ Lý đấm tường, nhìn chằm chằm dụng cụ.
“Năm phút, tôi chờ được.” Bà cụ híp mắt lại, vẫn không muốn nói cho người ngoài biết chuyện đó, cứ như thể chuyện mà bà ấy muốn nói cho Cao Phong cực kỳ quan trọng, người ngoài không có tư cách nghe.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm gì mà đều im lặng. Thời gian dần dần trôi qua, dụng cụ trong phòng bệnh thỉnh thoảng vang lên tiếng bíp bíp.
“Bác sĩ Lý, bác sĩ Lý!” Một y tá nhẹ nhàng đẩy bác sĩ Lý, sau đó chỉ vào số liệu liên tục thay đổi trên dụng cụ.
“Tôi đã biết.” Bác sĩ Lý thở dài, quay sang nhìn bà cụ Cao. Chỉ thấy ánh mắt của bà cụ lúc thì tỉnh táo, lúc thì mờ mịt.
“Thưa bà, cậu chủ Kình Thiên sắp tới rồi, bà cố gắng chịu đựng một chút.” Bác sĩ tiến lên nói.
“Ừ.” Bà cụ đáp, ánh mắt lại trở nên tỉnh táo, nhưng chưa đầy nửa phút sau lại mờ mịt.
“Bíp bíp bíp!” Dụng cụ y tế đắt đỏ bỗng vang lên tiếng cảnh báo liên hồi, hơn nữa số liệu cũng lúc cao lúc thấp, tăng lên rồi lại giảm xuống, giống như nội tâm con người đang giằng xé.
Mọi người đều chăm chú nhìn nó, lúc này họ biết bà cụ không thể kiên trì được nữa. Loại thuốc mà Cao Anh Hạo cho bà cụ dùng có di chứng quá lớn. Thuốc tây đừng nói là thuốc hại người, cho dù là thuốc chữa bệnh thì cũng chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc, không chỉ để lại di chứng mà còn gây tổn thương những phần khác. Lúc này độc tố còn chưa thanh trừ trong thân thể của bà cụ lại bắt đầu tấn công tế bào thần kinh trên não.
“Hộc… Hộc… Kình Thiên tới chưa? Kình Thiên tới chưa?” Dường như bà cụ cũng cảm nhận được mình sắp lâm vào hôn mê nên giọng nói cũng trở nên gấp gáp.
“Thưa bà, gia chủ còn cần ít nhất một phút.”
“Cho dù gia chủ tới đây thì bà cũng không có thời gian nói chuyện với ngài ấy.”
“Hay là bà nói ngay bây giờ đi, chúng tôi sẽ ra ngoài, đặt máy ghi âm ở đây.” Bác sĩ Lý bỗng nảy ra ý hay, lập tức giục mọi người ra ngoài, sau đó đặt máy ghi âm bên tay bà cụ. Bà cụ gật đầu đồng ý, cẩn thận nhìn mọi người rời đi, sau đó mới đặt máy ghi âm bên miệng mình.
Các bác sĩ và y tá đều đứng chờ ngoài hành lang.
Họ rất tò mò bà cụ Cao muốn nói gì, nhưng lại không dám nghe lén.
“Bịch bịch bịch!” Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngay sau đó Cao Phong xông tới, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
“Gia chủ Cao Phong!” Mọi người vội ùa lên, vẻ mặt cung kính.
“Bà nội đâu? Bà nội tôi sao rồi?” Cao Phong không có thời gian khách sao mà hỏi thẳng.
“Bà cụ đang ở trong phòng.” Bác sĩ Lý mở cửa phòng, Cao Phong lập tức xông vào phòng bệnh.
“Bà nội!” Cao Phong cúi xuống nắm tay bà cụ Cao, lại kêu: “Bà nội?”
Nhưng bà cụ lại mở mịt nhìn Cao Phong, sau đó cúi đầu xuống. Bác sĩ Lý nhíu mày nhìn dụng cụ, nhìn chỉ số lộn xộn trên màn hình, đã tới mức cảnh báo màu đỏ.
“Haiz…” Các bác sĩ y tá không nhịn được thở dài. Chung quy bà cụ Cao không thể chờ Cao Phong đến kịp. Họ đã sớm đoán được kết quả này, tình huống của bà cụ Cao không ổn định chút nào, nếu bà ấy có thể tỉnh lại trong thời gian cố định thì còn có thể theo dõi, nhưng sự thật là không thể xác định, nói không chừng lúc nào sẽ tỉnh táo được mấy phút. Mà Cao Phong thì không thể lúc nào cũng ở lại đảo bắc, dẫn tới việc bà ấy rất khó đích thân nói gì đó với Cao Phong.
“Xin lỗi bà nội, cháu đã đến muộn.” Cao Phong thở dài, nắm tay bà cụ chậm rãi đứng dậy.
“Không sao, không sao, chỉ cần bà nội khỏe mạnh là được.” Cao Phong dừng lại một lát, chậm rãi lắc đầu nói. Bất kể bà cụ Cao muốn nói gì thì Cao Phong cảm thấy không quan trọng bằng bà ấy sống sót. Chỉ cần bà cụ còn sống, với trình độ y tế của đảo Bắc thì luôn có cách cho bà cụ hồi phục. Lúc đó Cao Phong muốn biết gì cũng được.
“Phù…” Cao Phong thở dài, chuẩn bị xoay người ngồi xuống. Anh muốn đợi ở đây một lát để xem bà cụ còn có thể tỉnh táo lại hay không. Đúng lúc này, Cao Phong cảm thấy dưới chân cấn cấn như vừa đạp trúng thứ gì đó. Cao Phong cúi đầu nhìn máy ghi âm rơi dưới sàn nhà.
“Thứ này là gì?” Cao Phong khẽ nhíu mày, khom lưng nhặt lên.
“Thưa gia chủ, đây là máy ghi âm chúng tôi đưa cho bà cụ. Bà ấy không muốn nói cho chúng tôi nghe, đòi chờ ngài đến mới nói cho ngài. Lúc trước tôi cũng sơ sót, sau này mới nghĩ ra chúng tôi ra ngoài, để lại máy ghi âm ở đây cho bà ấy…” Nói tới đây, bác sĩ Lý cũng áy náy, chỉ trách mình nghĩ ra cách này quá muộn. Bà cụ không muốn mình biết thì mình hoàn toàn có thể tránh mặt để bà cụ ghi âm một mình!