Nhiều thực phẩm nhập khẩu như vậy, ít nhất cũng cần hơn hai triệu đồng, tuyệt đối không phải là con số mà Cao Phong có thể tưởng tượng.
“Tôi không đói bụng, cảm ơn anh.” Lâm Hướng San cũng không thèm nhìn, cô ta trực tiếp từ chối Lê Tiểu Quyền.
“San San, sao em lại không đói bụng được chứ, hay là em không thích mấy thứ này?”
“Em cứ nói cho anh biết em muốn ăn cái gì, anh sẽ kêu người đi mua cho em!” Lê Tiểu Quyền vung tay lên và nói.
Lâm Hướng San dừng một chút, cô ta bỗng nhiên nói: “Tôi muốn ăn bò bít-tết, anh có không?”
Một câu được nói ra, rất nhiều người ở trong toa hành khách đều cười khúc khích.
Mà cả người của Lê Tiểu Quyền, cũng lập tức ngẩn ngơ ngay tại chỗ.
Ăn bò bít-tết trên xe lửa, đây không phải là một trò đùa hay sao?
Không nói đến việc trên chuyến xe lửa này không có đầu bếp người Tây, mà cứ coi như là có thì cũng không có ai có thể mua được!
“Khụ khụ, San San, chờ đến khi tới thủ đô, anh sẽ dẫn em đến nhà hàng món Tây ngon nhất để ăn bò bít-tết, ở trên xe lửa nhất định là không có món này.” Lê Tiểu Quyền giải thích.
“Vậy thôi quên đi, hiện tại tôi chỉ muốn ăn bò bít-tết.” Lâm Hướng San nhàn nhạt nói.
Cô ta vốn chướng mắt sự kiêu ngạo quá mức của Lê Tiểu Quyền, cho nên cô ta cố ý đưa ra một vấn đề khó giải quyết như vậy cho anh ta, sao cô ta có thể thực sự đi ăn bò bít-tết với anh ta được.
“Thế nhưng trên chuyến xe lửa này thật sự không có, nếu không thì chúng ta đợi xe lửa dừng lại ở trạm kế tiếp, sau đó anh sẽ đưa em đến một nhà hàng phương Tây gần đó để ăn nha?” Lê Tiểu Quyền lại nói một lần nữa.
“Không cần, tôi muốn nhanh chóng trở về nhà.” Lâm Hướng San đã có chút nóng nảy.
Lê Tiểu Quyền sờ sờ đầu, sau đó anh ta quay sang nói với vệ sĩ: “Trên xe lửa có bò bít-tết hay không?”
“Cậu Lê, không có, cho tới bây giờ tôi cũng chưa nghe ai nói về chuyện đó.” Lúc này người vệ sĩ mới trả lời.
Những người khác ở bên trong toa tàu cũng thành thật gật đầu theo, việc ăn bò bít-tết ở trên xe lửa, chuyện này thật sự còn tuyệt vời hơn chuyện nghìn lẻ một đêm.
“San San, em xem, trên xe lửa căn bản không có bò bít-tết, không phải là em đang làm khó anh sao?”
“Cho dù là ai, bọn họ cũng không được ăn bò bít-tết khi ở đây.” Giọng điệu của Lê Tiểu Quyền rất khẳng định.
“Vậy cũng không nhất định.” Mặt của Cao Phong hướng ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói ra một câu.
Trong lòng của anh đột nhiên kinh ngạc, nếu hiện tại anh gọi điện thoại cho Long Tuấn Hạo, không biết anh ta có thể chặn chuyến xe này lại được hay không, sau đó anh ta sẽ đưa một phần bò bít-tết thật to tới cho anh.
Phỏng chừng với tính cách hung hãn của Long Tuấn Hạo, loại chuyện này anh ta thật sự làm được.
“Anh đang nói cái gì đó? Có gan thì nói lớn lên được không?” Lê Tiểu Quyền đang định nhắm vào Cao Phong.
“Tôi nói, chuyện mà anh làm không được, không có nghĩa là người khác làm không được.” Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
“Ha ha, ý của anh nói là chuyện ăn bò bít-tết sao? Ý của anh là anh có thể làm được à?”
“Đến đây, anh biến ra một phần bò bít-tết cho tôi, hiện tại anh có thể ăn bò bít-tết, Lê Tiểu Quyền tôi đây sẽ gọi anh một tiếng “Ông nội”!” Lê Tiểu Quyền đứng lên chỉ vào Cao Phong và mắng anh.
“Tôi không muốn có một người cháu như anh.” Khóe miệng của Cao Phong hiện lên một tia trêu tức.
“Anh!”
Lê Tiểu Quyền giận tím mặt, anh ta bỗng nhiên cầm một hộp bánh bích-quy nén và ném về phía Cao Phong.
Động tác của Cao Phong còn nhanh hơn động tác của Lê Tiểu Quyền, anh cũng cầm một bịch khoai tây chiên ném về phía Lê Tiểu Quyền.
“Phanh!”
Trong nháy mắt, hai túi đồ ăn vặt chạm vào nhau trên không trung, dĩ nhiên là bị nổ tung tóe ngay tại chỗ, trong nháy mắt đồ ăn vặt ở bên trong hai túi rơi lung tung đầy đất.
“Nếu lại động tay động chân với tôi thì tôi sẽ giết chết anh.” Vẻ mặt của Cao Phong không thay đổi mà nhìn Lê Tiểu Quyền, sự lạnh lẽo được chôn sâu trong mắt của anh.
Giờ khắc này, Cao Phong mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, giống như là một khối băng.
Càng làm cho người ta không dám nghi ngờ lời nói của anh.
Lâm Hướng San có chút kinh ngạc và liếc nhìn Cao Phong, trên người của một tên vô dụng sẽ có khí thế mạnh mẽ như vậy sao?