“Thật ra thì cũng không có chuyện gì đâu.”
“Chính là những chuyện mà anh đã làm đã tạo nên những ảnh hưởng không tốt.”
“Vì thế ông Trần muốn hẹn anh đến nói chuyện một chút, muốn anh cho ông ta một câu trả lời.”
Cao Phong vỗ nhẹ lưng Kim Tuyết Mai, nhanh chóng tìm một cái cớ hợp lý để nói cho Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai nghe thấy thế, than nhẹ một tiếng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đều tại em cả, tại em làm liên lụy đến anh.”
Lúc này, trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng tự trách.
Nếu như không phải vì cô, Cao Phong sẽ không nổi giận đến thế.
Và cũng sẽ không dưới sự xúc động mà mang theo nhiều người xông thẳng vào thủ đô, khiến cả thủ đô trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng cũng là bởi vì cô mà làm ảnh hưởng đến tương lai của Cao Phong.
“Em đang nói cái gì thế? Sau này không nên nói những lời như thế nữa.”
“Nếu như ngay cả em và bảo bối mà anh cũng không thể bảo vệ tốt thì cho dù anh có toàn quyền thống trị thế giới này thì còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ?”
“Vì thế em đừng bao giờ nghĩ như thế nữa.”
Cao Phong ôm chặt Kim Tuyết Mai, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Thế nhưng, bọn họ sẽ đối phó với anh thế nào…” Kim Tuyết Mai gật đầu một cái, sau đó lại than nhẹ một tiếng.
Cao Phong hơi yên lặng, sau đó lại lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, thế nhưng chắc sẽ không có gì quá nghiêm trọng đâu.”
“Nếu như bọn họ muốn đối phó với anh thì chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội, nhất định sẽ phái người đến bắt anh đi ngay rồi.”
“Thế nhưng nếu xét theo thái độ của họ bây giờ thì chắc hẳn vẫn còn có thể nói chuyện được.”
Cao Phong hơi nhíu mày, anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ông Trần phái những người đó tới, thái độ cũng không phải là quá tệ.
Trông như ông Trần thật sự muốn mời Cao Phong đến nói chuyện vậy thôi.
“Thế nhưng nếu lỡ không nói chuyện được thì sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Tuyết Mai vùi vào lòng Cao Phong.
Cao Phong hơi ngừng lại một chút, sau đó cười nói: “Làm sao có thể chứ? Anh nhất định sẽ có thể đàm phán được, em cứ yên tâm đi.”
Kim Tuyết Mai còn định nói gì đó thế nhưng lại sợ sẽ khiến Cao Phong cảm thấy khốn khổ, vì thế cô cũng không thể làm gì khác hơn là yên lặng không lên tiếng.
Khoảng tám giờ tối, hai người nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Kim Tuyết Mai thừa lúc Cao Phong đi tắm nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
“Này, Tuyết Mai, có chuyện gì thế?”
Điện thoại vừa đổ chuông khoảng một giây, Diệp Thiên Long đã nhanh chóng bắt máy.
Đây là số liên lạc riêng của ông ta, chỉ có Kim Tuyết Mai mới có. Những người khác thậm chí là ngay cả Cao Phong cũng không có số điện thoại này.
“Ba, chuyện của Cao Phong có phải rất nghiêm trọng không?”
Kim Tuyết Mai nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Chỉ với một câu nói đã khiến Diệp Thiên Long rơi vào im lặng.
Chuyện này của Cao Phong, nói nghiêm trọng cũng đúng mà không nghiêm trọng cũng đúng.
Nhưng nếu nói không nghiêm trọng thì thật ra lại vô cùng nghiêm trọng.
Bên kia đơn giản chỉ là muốn Cao Phong cho họ một câu trả lời khiến họ hài lòng.
Thế nhưng câu trả lời khiến bên kia hài lòng thì chắc chắn sẽ không khiến Cao Phong hài lòng.
Dưới tình huống như thế thì Cao Phong sẽ lựa chọn thế nào đây?
Dù sao này thì chuyện này cũng liên quan đến phía trên, chuyện ở nơi này đã là chuyện vô cùng nhạy cảm rồi.
Nếu hơi lơ là một chút thì chuyện nhỏ cũng sẽ biến thành chuyện lớn.
“Ba, tại sao ba lại im lặng như thế?” Kim Tuyết Mai cau mày hỏi lại.
“Tuyết Mai, chuyện này con không cần phải nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì lớn đâu.”
“Ba sẽ ở phía sau hỗ trợ cho Cao Phong.” Diệp Thiên Long thấp giọng nói.
Nghe thấy Diệp Thiên Long nói thế, trong lòng Kim Tuyết Mai cũng bình tĩnh lại một chút.