Nhưng mà là quan chức bậc bảy của thủ tướng.
Cho dù là Trọng Dương Bình không theo quan trường, mà ông ta chỉ là một người tài xế của nhà họ Diệp, thân phận cũng là thứ mà những người tầm thường không thể so sánh được.
“Hoan nghênh thầy Trọng, lão già này cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, xin mời vào chỗ ngồi!” Ông cụ Gia Cát tự thân bước lên nghênh đón, thần thái cũng ngữu điệu đều cực kỳ khách khí.
“Ông Gia Cát không cần như thế, Dương Bình, ngay trước mặt người anh hùng già, chung quy vẫn là thế hệ sau.”
Trọng Dương Bình bình thản đáp lễ, không mất phong độ.
“Tốt! Mời ngồi!” Ông cụ Gia Cát lời ít mà ý nhiều, đưa tay ra mời Trọng Dương Bình.
Trọng Dương Bình khẽ gật đầu, sau đó nhìn không chớp mắt đi đến đài hạ lễ, đem vật phẩm nhẹ nhàng buông xuống, lúc này mới hướng bọn người chỗ ông cụ Gia Cát đi tới.
Bước đi như rồng, như hổ, khí thế nghiêm nghị, nhưng mang lại cho người ta cảm nhận được một khí thế nội liễm.
“Chú Trọng!” Phạm Thanh Nhiên cúi đầu cao ngạo, cung kính chào hỏi.
Cho dù cô ấy là thiên kim tiểu thư cao quý của nhà họ Phạm, nhưng đối mặt với nhà họ Diệp ở nội thành Hà Nội, cô cũng không dám có nửa điểm lỗ mãng.
“Cô con gái mới lớn nhà họ Phạm đã trưởng thành như này rồi sao?” Trọng Dương Bình bình thản nhàn nhạt đánh giá.
Phạm Thanh Nhiên cúi đầu gật đầu, cũng không dám nói thêm nửa câu nào nữa.
Mà những người khác ngay cả dũng khí chào hỏi Trọng Dương Bình còn không có.
Cao Phong hơi híp mắt lại, bí mật quan sát kỹ Trọng Dương Bình.
Khí thế của ông ta rất trầm ổn, nội liễm, giống như đang mặc trên mình một cái vỏ kiếm, giấu đi mũi nhọn của bảo kiếm.
Ông ta một mình đứng ở nơi này, liền giống như một tòa núi cao nguy nga, ép người khác đến nỗi không thể nào thở được.
Trọng Dương Bình này chỉ là một người bảo vệ của nhà họ Diệp thôi, vậy mà có thể có khí thế lớn như vậy, vậy gia chủ của nhà họ Diệp, không biết sẽ là nhân vậy như thế nào đây?
Trong lòng Cao Phong có chút cảm khái không thể giải thích được.
Có một câu nói là không đến nội thành Hà Nội thì sẽ không biết được bản thân chỉ là một người vô danh tiểu tốt, giờ phút này anh giống như đã hiểu rõ.
Một tiếng mời của Gia Cát Kiến Nguyên, các khách mời đều nhao nhao ngồi xuống.
Mà lúc này ông cụ Gia Cát đã mang theo Cao Phong cùng bọn người đám Lý Kiệt Khải, cộng thêm cả Phạm Thanh Nhiên cùng Trọng Dương Bình hướng về phía bàn thứ nhất trên kia đi đến.
Lúc nãy ông cụ Gia Cát còn nghĩ sẽ đi kính rượu các vị khách mời ở đây qua loa, sau đó liền tranh thủ thời gian trở về bên trong phòng nghiên cứu khối Phỉ Thúy Long Thạch chủng kia. Nhưng bây giờ Trọng Dương Bình đã đến đây, ông cụ cũng không dám làm mất mặt mũi anh ta, nhất định phải chính mình đi bồi tiếp.
“Ông cụ Gia Cát, dù sao thì Cao Vũ kia đều không tên không họ ở trong nội thành Hà Nội, sao có thể có tư cách cũng ngồi một chỗ ăn với người của nhà họ Diệp được?” Thương Tuấn Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi chìm vào trong im lặng nửa ngày, anh ta không có cách nào kìm nén sự bực bội của bản thân.
Một lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thương Tuấn Hồng đây chính là điên thật rồi, dám can đảm lỗ mãng trước mặt Trọng Dương Bình.
Mà Trọng Dương Bình lúc này chỉ thản nhiên nhìn Thương Tuấn Hồng một chút, sau đó liền thu hồi ánh mắt mình lại.
Bốn dòng họ nhỏ ở trước mặt của nhà họ Diệp căn bản không đáng nhắc tới.
Nói giết thì liền giết.