Bậc lão anh hùng này, tuyệt đối đáng để mỗi người kính trọng!
“Vậy sao? Vậy lão hủ muốn hỏi một chút, cậu đã làm ra quyết định gì?”
Trong ánh mắt của Ông Trần mang theo hi vọng, đè nén nội tâm gấp gáp, chậm rãi mở miệng hỏi.
Cao Phong nghe vậy, lại là không vội trả lời.
Anh xác thực, đã làm tốt chuẩn bị đi biên giới.
Nhưng, chuyện này phải xem thử, ông Trần muốn để anh đi nơi nào.
“Sao thế? Cậu cuối cùng vẫn là phải để ông già này thất vọng sao?”
Ông Trần thấy Cao Phong vậy mà lại không nói, nhịn không được hơi sửng sốt.
Lẽ nào, ông ta nhìn nhầm rồi?
Cao Phong thật sự muốn từ chối mình hay sao?
Vu Chính Bình liếc Cao Phong một cái, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Cao Phong ở trong mắt ông ta, chẳng qua chỉ là một tên nhóc lông tóc còn chưa mọc đủ, mồm còn hôi sữa không đáng nhắc tới mà thôi.
Ngay cả một lần ra chiến trường cũng chưa từng, còn muốn dẹp yên cường đạo ở biên giới, quả thực chính là chuyện cười cực lớn.
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ông Trần nói: “Vãn bối muốn nghe kế hoạch của ông Trần trước.”
“Tôi thấy cậu là tìm chết!”
“Không nhận nhiệm vụ, còn muốn hỏi thăm chi tiết nhiệm vụ?”
“Cậu là thật sự không biết, hai chứ quy củ viết như thế nào sao?”
Không đợi ông Trần nói, Vu Chính Bình đã vỗ bàn mà dậy, chỉ vào Cao Phong chửi.
“Làm gì vậy, làm gì vậy? Giọng lớn nhỉ?”
Long Tuấn Hạo cau mày đi lên, chỉ vào Vu Chính Bình nói: “Đừng gào, vô dụng! Nếu gào mà có tác dụng, vậy mấy đứa to mồm sớm đã thống trị thế giới rồi!”
Ông Trần bỗng nhiên sững sờ, sau đó gắng gượng nhịn cười, không vội mở miệng.
Ông ta sợ rằng mình vừa mở miệng, sẽ nhịn không được cười ra.
Không ngờ đến, người bên cạnh Cao Phong, ai nấy đều là người tài giỏi đấy!
“Cậu!” Vu Chính Bình đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào Long Tuấn Hạo bàn tay khẽ run rẩy.
Người trong quân đội, phần lớn đều nóng tính.
Càng huống hồ, Vu Chính Bình thân phận ở địa vị cao, làm gì có ai dám nói như vậy với ông ta?
“Cậu không nhìn thấy cấp bậc trên người ông ta sao?”
Một người trung niên mặt chữ điền, lạnh lùng nhìn Long Tuấn Hạo một cái.
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Tôi Long Tuấn Hạo đời này, chỉ nhận cờ đỏ năm sao tung bay kia!”
“Vì cờ đỏ kia, tôi có thể anh dũng hi sinh, nhưng, những người khác thì miễn đi.”
Long Tuấn Hạo ngẩng đầu, nói với giọng điệu vô cùng hùng hồn.
“Được!”
Ông Trần lên tiếng khen ngợi, duỗi tay vỗ xuống hai cái.
“Lúc tôi và Cao Phong nói chuyện, người ngoài không cần can thiệp nhiều.”
Ngay sau đó, ánh mắt ông Trần liền chậm rãi quét qua mọi người, thản nhiên mở miệng nói.
Một câu nói, trực tiếp làm Vu Chính Bình không thể không nuốt xuống khẩu khí này.
Cho dù có nói thế nào, ông Trần cũng là thống đốc.
Cho dù bối cảnh của Vu Chính Bình không nhỏ, nhưng ít nhất ở trong phòng làm việc này, ông Trần lớn nhất.
Ông ta có thể không vừa lòng, nhưng chỉ có thể nhịn.
Vu Chính Bình hừ một tiếng, quay người đi ra hút thuốc, hơn nữa thuận tay cầm điện thoại lên gõ số.
Cao Phong muốn thuận thuận lợi lợi nhập ngũ, Vu Chính Bình kia tuyệt đối không cho phép.
Trong phòng làm việc, ông Trần chấn định mọi người, mới chậm rãi nhìn về phía Cao Phong.
“Cậu nói muốn nghe thử kế hoạch của tôi trước, tôi có chút không hiểu.”
“Ý của cậu là nói, dựa theo kế hoạch của tôi, lại quyết định có cần đi làm chuyện này không hả?”
Ông Trần chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Cao Phong hỏi.
Cao Phong trầm mặc hai giây, chậm rãi gật gật đầu.
Hai mắt ông Trần hơi nheo lại, Vu Chính Bình nói không sai.