Người chiến sĩ này nhìn Cao Phong một cách lạ lùng, miệng thì lấp ba lấp bấp.
Thế mà, Cao Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta, mà từ từ xoay đầu, nhìn về hướng trăm mấy người còn lại.
“Tôi đứng trên các anh, các anh có phải không phục không?”
“Tôi nói cho các anh biết, Cao Phong tôi dám đứng ở vị trí này, tiếp nhận tước vị của ông Trần, thì tôi đã có sức mạnh và thực lực này.”
“Không phục, thì tôi sẽ đánh đến các người phục mới thôi.”
Cao Phong vừa dứt lời, tung áo ra, chủ động chào đón trăm mấy người chiến sĩ xông lên.
“Ngông cuồng! Cùng nhau lên thì cùng nhau lên!”
“Để tôi xem anh có thể chống nỗi một phút không!”
“Cùng nhau lên, chôn nó đi!”
Những người chiến sĩ tinh anh này, cũng đã sôi máu, không nói thêm gì mà xông lên.
Mọi người đều nghiến răng, phải đánh bại Cao Phong tại đây để trút giận.
Vậy mà Cao Phong không sợ một chút nào, một mình đấu với trăm người chiến sĩ, bắt đầu ra tay không ngừng.
Nếu là trước đây, Cao Phong đối diện với nhiều người như vậy, thật sự có thể sẽ tạm tránh đi trước.
Nhưng, hiện tại anh đã trải qua con đường mà võ sĩ bắt buộc phải đi qua, thực lực được nâng cao không chỉ có một bậc?
Cả cao thủ võ lực bên cạnh ông cụ nhà họ Diệp đó, cũng bị Cao Phong nhẹ nhàng đánh bại, huống hồ là mấy người được gọi là tinh anh này cả võ sĩ cũng không phải?
Cao Phong, không phải là ngông cuồng.
Mà thật sự là có sức mạnh.
“Bầm!”
Một cú đấm ngang, ba người chiến sĩ bị Cao Phong đồng loạt đánh trúng.
Sau đó lùi mấy bước, rồi ngã xuống đất thật mạnh.
Cao Phong thong thả tự tin bước đi, trực tiếp xông đến giữa trăm người chiến sĩ kia.
Nhìn qua đó, tứ phương tám hướng đều là kẻ địch.
Mà sắc mặt của Cao Phong không thay đổi, ra tay liên tục một cách nhẹ nhàng nhanh gọn.
Mỗi lần nhìn thấy anh ra tay đều vô cùng thong thả, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh nhẹn.
Khiến người ta, căn bản không có sức chống đỡ.
Một trăm mấy người chiến sĩ tinh anh, vừa nãy còn vô cùng xem thường Cao Phong.
Nhưng vừa giao đấu, bọn họ cuối cùng mới hiểu ra, sức mạnh của Cao Phong, kinh khủng đến thế nào.
Vừa nãy người thanh niên dẫn đầu, không phải không muốn đánh vào, mà căn bản là không đánh vào được!
“Âm! Rầm rầm!”
“Bốp bốp!”
Một mình đánh trăm người, ra tay không ngừng.
Những âm thanh đánh người vang lên từng cơn rồi từng cơn, như cuồng phong bão tố không biết ngừng.
Những cú đấm cận chiến đánh vào, càng làm sôi máu nhiều người hơn.
Mỗi người đều giơ cao hai nắm đấm, hung hãn đánh vào, bao vây Cao Phong, không ngừng tấn công.
Ở phía xa, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, thì tiến hành đấu với mười mấy người.
Sức chiến đấu của bọn họ, nói đến cùng thì cũng không bằng Cao Phong.
Trong sự bao vây của của mười mấy người, hai người chỉ có thể tự bảo vệ mình, mà không có được lợi ích gì.
Nhưng mà, bọn họ lại không chịu nhận thua.
Đồng thời chỉ cần có người muốn qua tiếp viện quân tấn công bên Cao Phong, Long Tuấn Hạo sẽ bùng phát sự công kích.
Cách nghĩ của bọn họ rất đơn giản, là phải dùng hết sức mình, giúp Cao Phong giữ lại mấy người, giúp Cao Phong giảm bớt áp lực.
Nhưng mà, cho dù có giữ lại được mười mấy người, thì bên Cao Phong vẫn còn khoảng một trăm người.
Rốt cuộc Cao Phong có thể chống lại những chiến sĩ tinh anh này không, tái hiện cảnh tượng một người địch trăm người.
Điểm này, không ai có thể đoán trước được.