“Không cần, tôi không sao đâu. Tôi chỉ cần có ăn là được mà.” Cao Phong nói xong thì ngồi vào bàn, vừa ăn được một miếng thì anh lại nói thêm: “Không được, tôi phải tìm một đội quản lý an toàn thực phẩm mới được. Nguyên liệu nấu ăn ở đây phải là nguyên liệu còn xanh tươi, tốt cho sức khỏe. Bây giờ trên hầu hết thực phẩm trên thị trường đều được tiêm thuốc kích thích hết cả rồi.”
Trần Vân Lan vừa cười vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ sang khu bên cạnh dọn dẹp lại mảnh đất, mua một ít rau về nhà tự trồng, không sử dụng bất kì một loại phân bón và thuốc trừ sâu nào cả, vậy là chắc chắn sẽ tốt hơn rau ở trong thành phố rất nhiều lần rồi.”
Cao Phong xua tay: “Sao có thể như thế được, tí nữa tôi sẽ cho người làm mấy chuyện này.”
“Không sao đâu cậu Kình Thiên, cậu cho tôi và Tử Hàn chỗ ăn chỗ ở là chúng tôi đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Ở đây dù có mệt mỏi thêm đi chăng nữa thì cũng dễ chịu và thanh nhàn hơn những tháng ngày còn sống ở trong nhà họ Cao nhiều lắm.” Giọng nói và vẻ mặt của Trần Vân Lan vô cùng nghiêm túc.
Động tác ăn cơm của Cao Phong cũng hơi dừng lại, sau đó anh lẳng lặng gật đầu một cái rồi nói: “Thím Lan, nếu thím thích thì cứ ở lại chỗ này đi, không có ai đuổi thím đi cả. Chắc là thím cũng hiểu tính cách của Tuyết Mai rồi nhỉ.”
Trần Vân Lan gật đầu một cách nghiêm túc: “Tôi có thể nhìn ra, cô gái tên Tuyết Mai này rất hiền lành, cậu Kình Thiên đã tìm được một người vợ tốt rồi.”
Nhưng nói đến đây thì đột nhiên vẻ mặt của Trần Vân Lan lại có chút ảm đạm, thế nhưng bà ta che giấu điều đó rất nhanh rồi lại quay trở vào phòng bếp.
Cao Phong cũng không để ý đến vẻ mặt của Trần Vân Lan, anh ngồi ở bàn ăn vừa ăn bữa sáng vừa nghe tiếng ồn ào náo nhiệt của ba cô gái ở ngoài sân mà trong lòng trào dâng cảm giác thỏa mãn, đủ đầy.
Sau khi lấy lại nhà họ Cao thì có vẻ cuộc sống như thế này cũng không tệ lắm.
Một vài người cùng nhau bảo vệ cục cưng bé nhỏ của Cao Phong, để cục cưng an toàn chào đời cũng là một chuyện tốt đấy chứ. Nhưng ít nhất thì bây giờ anh vẫn chưa có tư cách để hưởng thụ một cuộc sống như vậy.
Anh vừa ăn sáng xong thì Long Chí Minh gọi điện thoại tới báo tin xấu.
Cuộc báo thù của nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng đã bắt đầu rồi.
Mà cuộc chiến giữa nhà họ Cao và Khối Tập đoàn Đế Phong cũng đã nổ những phát súng đầu tiên.
Cao Phong vội vàng triệu tập mọi người để mở một cuộc họp khẩn cấp nhằm đưa ra biện pháp đối phó. Sau một hồi thảo luận thì cuối cùng anh quyết định sẽ dùng biện pháp mà ngày hôm qua anh đã đưa ra để đối phó.
Đối mặt với sự trả thù của nhà họ Cao thì họ phải phản công mạnh mẽ để nhà họ Cao thấy rõ thái độ của Khối Tập đoàn Đế Phong.
Tuy nhiên, một khi bên trên đã can thiệp thì Khối Tập đoàn Đế Phong sẽ rút về phòng tuyến ngay lập tức mà không tỏ thái độ cứng rắn nữa.
Thứ nhất là để bày tỏ thái độ rằng Khối Tập đoàn Đế Phong sẽ không đối nghịch với giới cấp cao bên trên. Thứ hai là nếu cứ giữ thái độ cứng rắn thì cuối cùng bên chịu thua thiệt cũng sẽ là Khối Tập đoàn Đế Phong mà thôi.
“Bây giờ có ít nhất một trăm thành phố thuộc chi nhánh của Khối Tập đoàn Đế Phong.”
“Nhiều quá rồi, mà thứ gì càng nhiều thì lại càng khó quản lý và hiệu quả đáp ứng mệnh lệnh cũng sẽ không được cao.”
Trong tay Cao Phong kẹp một điếu thuốc, mắt nhìn tập tài liệu đang chồng trước mặt.
“Suy cho cùng, nếu chúng ta không hứng chịu tổn thất quá nặng nề thì với thực lực bây giờ, chúng ta vẫn có thể đấu một trận với nhà họ Cao.” Long Chí Minh khẽ than thở, ông ta nói bằng giọng không phục.
Mặc dù những người khác không nói ra miệng nhưng trong lòng họ cũng cảm thấy không thoải mái lắm.
Họ đều là những bậc tinh anh trong giới kinh doanh, hiển nhiên là họ có phương pháp chiến đấu riêng của mình. Nếu phải vật lộn một trận với đối thủ của mình thì tất nhiên là họ chẳng mảy may sợ hãi, cho dù thực lực của họ có không bằng đối phương đi chăng nữa thì họ cũng sẽ đấu một trận đến cùng.
Nhưng chỉ sợ giới cấp cao bên trên sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Không có bất kỳ một công ty lớn nào mà lại sạch sẽ một trăm phần trăm, chắc chắn phải có vấn đề gì đó. Nhưng những vấn đề nhỏ đó thì không nói làm gì, chỉ sợ giới cấp cao bên trên nhúng tay vào điều tra mà thôi.
Một khi các bộ phận liên quan can thiệp thì vấn đề nhỏ sẽ trở thành vấn đề lớn, Khối Tập đoàn Đế Phong có phải hứng chịu tổn thất hay không cũng là do chuyện này quyết định.
Giới cấp cao bên trên chỉ cần tùy ý hạ lệnh thì các chi nhánh ở các thành phố của Khối tập đoàn Đế Phong sẽ phải đóng cửa, ngừng kinh doanh mà không còn bất kỳ cách giải quyết nào khác.
“Tối nay hoặc chậm nhất là ngày mai tôi sẽ có mặt ở thủ đô, chờ tôi trở lại thì chắc chắn chúng ta sẽ có người chống lưng thôi.” Cao Phong uống một hớp trà rồi nói bằng giọng chắc nịch.
Anh có thể thấu hiểu cảm giác kìm nén đến mức bứt rứt của đám người Long Chí Minh nên chẳng còn lí do gì để trì hoãn việc này nữa.
“Cậu Phong, trong khoảng thời gian cậu không có ở đây thì chúng tôi nên làm gì đây? Rút quân về, bỏ mặc sản nghiệp của thành phố hay sao?” Liễu Gia Bình mở lời hỏi một câu.