Lúc này, trên quần áo của hai người Cao Phong và Vũ Siêu đều nhuộm máu đỏ thắm.
Hiển nhiên, đây là vết thương đã nứt ra.
Tuy nhiên bọn họ cũng không hề để ý một chút nào cả, thậm chí còn không nhìn tới.
“Tôi thật sự rất tò mò, Cao Phong anh nằm viện ba ngày, tại sao thực lực lại tăng lên nhiều như vậy?”
“Hay là tôi đã nhìn nhầm rồi?”
Ông cụ Diệp quả thật không nhịn được sự tò mò trong lòng, cau mày hỏi Cao Phong.
Cao Phong hơi trầm ngâm hai giây, sau đó nói: “Thật ra thì tôi cũng cảm thấy dường như thực lực của tôi đã tăng lên không ít, nhưng tôi không biết nguyên nhân.”
Ông cụ Diệp nghe vậy càng nghi ngờ hơn, dừng lại hai giây rồi nói: “Chẳng lẽ nằm viện còn có thể giúp cho chiến binh tăng lực chiến đấu sao?”
Vũ Siêu thở sâu mấy lần, điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút rồi mới ngẩng đầu lên.
Vừa rồi thông qua cuộc đối thoại của ông cụ Diệp và Cao Phong, ông ta đã hiểu rõ một vài chuyện.
“Thật ra thì chuyện này có liên quan đến thể chất của Cao Phong.”
“Thể chất của một ít người, trời sinh đã thích hợp với việc luyện võ, hơn nữa trong lúc chiến đấu thì thực lực còn có thể tăng lên rất nhanh.”
“Thật ra loại chuyện này, mỗi một người đều như vậy.”
“Tập võ nhiều năm đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là kiến thức giấy mà thôi, nói trắng ra thì chính là động tác võ thuật hơi đẹp mắt một tý. Chỉ có thực chiến mới có thể chân chính kích thích lực chiến của con người.”
“Thể chất của Cao Phong lại là một trong số những người xuất sắc kia, càng trải qua chiến đấu cực hạn thì trình độ càng có thể được tăng lên ở một mức độ nhất định.”
Dù sao Vũ Siêu cũng là chiến binh lâu năm, vì thế hiểu biết cũng không ít.
Lời nói này của ông ta đã giải đáp thắc mắc cho mọi người ở đây.
Nghe đến đây, mọi người cũng đã hiểu được đại khái.
Dù sao thì đạo lý thực hành tốt hơn lý luận, bọn họ cũng hiểu rõ.
“Như vậy thì thể chất của tôi thích hợp với việc không ngừng chiến đấu sao?”
“Chỉ có trải qua chiến đấu, khiêu chiến với cực hạn thì mới có thể tăng lực chiến nhanh hơn?”
Cao Phong suy nghĩ mấy giây, sau đó trầm giọng hỏi.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Cao, mặc dù những năm nay anh cũng rèn luyện nhưng cuối cùng cũng không có chiến binh chân chính để chỉ điểm cho anh.
Vì thế thật ra có rất nhiều chuyện Cao Phong không hề hay biết, chỉ có thể tự mình suy nghĩ lung tung.
Mà chính vì vậy cũng có thể khiến cho Cao Phong biết được có rất nhiều chuyện, mình quả thật đã thiếu sót không ít.
“Đương nhiên rồi, mỗi một chiến binh đều như vậy, lực chiến sẽ tăng lên trong lúc chiến đấu.”
“Chiến binh là như thế nào? Chính là vì võ mà sống, vì chiến đấu mà sống.”
“Chỉ là loại chuyện chiến đấu để gia tăng thực lực này, hiệu quả của cậu càng rõ ràng hơn.” Vũ Siêu khẽ gật đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Diệp Thiên Long và Kim Tuyết Mai không nói gì, giống như hai đứa trẻ nhỏ trợn to mắt lắng nghe.
Dù sao thì bọn họ giống như lọt vào sương mù vậy, nghe cũng hiểu hiểu, chỉ biết là dường như Cao Phong rất lợi hại, chuyện này là đủ rồi.
“Thì ra là như vậy, không ngờ chiến đấu tới cực hạn lại có thể giúp thực lực tăng lên nhanh như vậy.”
“Tôi cảm thấy bây giờ lực chiến của tôi có thể tăng lên hơn gấp đôi so với trước kia nữa.” Cao Phong khẽ gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ.
Nghe thấy Cao Phong nói vậy, Vũ Siêu hơi sửng sốt một chút, sau đó do dự mấy giây vẫn nói tiếp: “Thật ra thì chiến đấu cực hạn cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi, còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa.”
“Nguyên nhân đó cũng là thời cơ quan trọng nhất.”
Ánh mắt của Vũ Siêu rất nghiêm túc, giọng nói của ông ta thậm chí còn nghiêm túc hơn.
“Là gì?” Cao Phong lập tức hỏi.
“Thời cơ quan trọng nhất chính là lần tôi đánh cậu một trăm cái.” Khuôn mặt Vũ Siêu rất nghiêm túc.
“Bộp!”
Diệp Thiên Long đưa tay đập bàn.
“Lúc trước tôi nghe không hiểu, nhưng câu này tôi hiểu được đấy.”
“Ý của ông là, ông đánh con rể của tôi xong thì thực lực của nó mới tăng lên được. Và nó còn phải cảm ơn ông đúng không?”
Diệp Thiên Long trừng mắt, ánh mắt nhìn Vũ Siêu rất khó chịu.