Trong đó nhóm người lớn tuổi ngăn cản anh ta, ra đây có Cao Tử Hàn cũng ngăn cản anh ta.
“Anh Phong chưa chết! Cho dù chết rồi tôi cũng muốn nhìn thấy tận mắt tro cốt của anh ấy thì tôi mới tin tôi mới tin rằng anh ấy thật sự đã chết rồi.
“Nếu không đừng bao giờ anh nghĩ đến việc tổ chức được đám tang này!”
Cao Tử Hàn có vóc người thon gọn nên phải ngửa đầu nhìn Cao Tử Hàn.
Nhưng khí thể của cô ấy không Cao Anh Hạo một chút nào, cực kỳ kiên định.
“Được rồi! Tôi sẽ tìm được tro cốt của Cao Phong, sau đó tôi sẽ tự mình đưa đến cho cô.”
Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người dẫn Cao Dương đi.
Cao Tử Hàn đứng tại chỗ, hít mũi mấy cái sau đó cô bước đi về phía bờ biển.
Đây là nơi duy nhất cô ấy lưu luyến ở nhà họ Cao, là một vườn trồng hoa, cô ấy với Cao Phong cùng nhau trồng hoa ở đấy.
Thành phố Hòa Bình, dòng tộc nhà họ Nam Phương.
Nơi ở của dòng tộc nhà họ Nam Phương chiếm một diện tích cực lớn, vị trí địa lý cũng được trời ưu đãi.
Lúc này, ở bên trong dòng tộc nhà họ Nam Phương, trên quảng trường ở khu dân cư có mấy chục người đàn ông đang tập luyện, mồ hôi đổ như mưa.
Có gậy có cọc gỗ, còn có cả đối chiến lẫn nhau.
Mặc dù thời tiết lúc này đã chuyển lạnh nhưng bọn họ vẫn cởi trần, mồ hôi không ngừng chảy khắp người.
Ở trong sân sau của khu dân cư có hai người đang yên lặng thưởng thức trà.
Nam Phương An Khang ngồi ngay thẳng ở trên ghế, nghiêm túc nhìn một ông lão.
Trên người ông lão này tràn đầy sự trẻ trung, khí chất ngờ ngờ, mặc dù đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn không có vẻ gì là già cả, còn rất sung sức, tinh thần phấn chấn.
Lòng bàn tay nhăn nheo được bao phủ bởi nhiều vết chai sần.2089089_2_25,60
Nếu là người thường xuyên tập võ thì nhìn một cái là có thể biết ông lão này nhất định là một người có luyện võ công.
Ông lão này chính là người đứng đầu hiện nay của dòng tộc nhà họ Nam Phương, ông cụ Nam Phương Minh Nghị.
Danh tiếng của anh ta được tất cả mọi thế lực cao cấp trong thành phố Hòa Bình biết đến, đây là một người mà không ai là không biết.
Tình thần thượng võ của thành phố Hòa Bình chủ yếu được thể hiện ở vòng trong thế lực cao cấp.
Mà không ai can đảm dám khinh thường sức mạnh cá nhân của ông cụ Nam Phương Minh Nghị.
“Cha, chuyện con nói với cha, cha thấy thế nào?”
Nam Phương An Khang thận trọng hỏi.
Cho dù người có thân phận như ông ta, khí ở trước mặt ông cụ Nam Phương vẫn phải dè dặt, không dám lô mãng.
Nam Phương Minh Nghị câm tách trà xanh trên tay, nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lúc này tiến lên hai bước nhận lấy tách trà đặt sang một bên.
“Có thể lôi kéo thì lôi kéo! Nếu không lôi kéo được thì nhổ cỏ tận gốc.”
Nam Phương Minh Nghị nói, trong đôi mắt sâu thẳm của ông ta lóe lên một tia cơ trí.
“Con cũng có ý nghĩ như vậy nhưng bây giờ con không nghĩ ra được cách nào để quyết định.”
Nam Phương An Khang gật đầu một cái.
“Vì sao lại không có cách nào để quyết định?”
Nam Phương Minh Nghị nhàn nhạt hỏi.
“Lực lượng ở phía sau lưng Cao Phong cực kỷ mạnh mẽ và bí ẩn, sợ rằng những thế lực trên bề nổi bây giờ không là gì cả.”
“Lực lượng bí mật ở sau lưng mới là con át chủ bài của Cao Phong.”
“Con chỉ sợ nhỡ đâu chúng ta thất bại trước Cao Phong thì Cao Phong sẽ ôm hận trong lòng với dòng tộc nhà họ Nam Phương chúng ta!”
Nam Phương An Khang nói ra nỗi lo âu của mình.
Nam Phương Minh Nghị hài lòng gật đầu một cái, trong mắt ông ta lóe lên một tia tán thường, nói: “Con suy nghĩ rất chu toàn, quả thật sau lưng Cao Phong còn có một con át chủ bài.””Mà con át chủ bài chính là chi nhánh con của tập đoàn Thế Giới ở thành phố Hòa Bình.”
“Cái gì?”
Nam Phương An Khang nghe vậy thì hơi sửng sốt, lại là tập đoàn Thế Giới? Chẳng trách xí nghiệp Dương thị không thể chống lại được Cao Phong.