Có mặt nạ bảo vệ thì dù trên mặt có máu tụ cũng không thể thấy.
Chờ sau khi Cao Phong bôi xong thuốc cho mình, Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nói: “Cao Vũ, anh có thấy nóng không?”
“Nóng hả?”
Cao Phong im lặng một chút rồi nói: “Hình như là hơi nóng một chút.”
“Ừ đúng rồi, nóng quá đi mất!”
Nam Phương Minh Nguyệt nói xong thì đi đến mở toang toàn bộ cửa sổ.
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh rồi, một luông gió lạnh thổi vào khiến cho hai người thấy dễ chịu hơn.
Nhưng mà chỉ một lúc sau, Nam Phương Minh Nguyệt có cảm giác khô nóng truyền đến.
“Chậc, nóng quá thế! Nơi tôi tàn này đến cái điều hòa cũng không có, định tiết kiệm điện à!”
Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng chán nản nói, lại chạy vào nhà tắm mở cửa sổ nhưng vẫn hơi khó chịu.
Trong lòng Cao Phong dao động nhẹ, cẩn thận cảm giác lại thì cũng thấy hơi nóng thật nhưng cũng không đến mức như Nam Phương Minh Nguyệt nói.
“Không được rồi, tôi phải đi tắm thôi.”
Nam Phương Minh Nguyệt nói xong thì vào nhà tắm luôn.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô ta, ngay cả Cao Phong trong phòng cũng không thèm để ý.
Sau khi Nam Phương Minh Nguyệt vào nhà tắm, cảm giác nóng bức trên người Cao Phong cũng tăng lên.
Nghe tiếng nước phát ra từ nhà tảm, trong lòng Cao Phong khó nhịn mà dao động một chút, cảm giác khô nóng càng thêm rõ ràng.
“Không đúng, thật bất thường.”
Cao Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn cốc nước trên bàn.Một cốc nước trong suốt lúc này trong mắt Cao Phong giống như là thuốc độc.
Nước có vấn đề, đây là ý nghĩ đầu tiên của Cao Phong.
Nam Phương Minh Nguyệt khi nấy uống hai cốc lớn mà Cao Phong chỉ uống một ngụm.
Cho nên phản ứng của Nam Phương Minh Nguyệt nghiêm trọng hơn là của Cao Phong.
Nhưng giờ Cao Phong không xác định được bên trong thứ nước tinh khiết này đã được thả thứ thuốc gì vào hay là thứ gì khác.
Nhưng giờ thì xem ra, ngoại trừ cảm giác khô nóng trên người thì cũng chẳng có cảm giác gì khác, chắc không phải độc dược…
Nhưng thứ thuốc này so với thuốc độc còn độc hơn, còn đáng sợ hơn nhiều! Cao Phong mặc quần áo tử tế lại rồi đi qua đi lại, càng nghĩ càng thấy sốt ruột.
Trong phòng Hứa Vĩnh Hạo.
“Khà khà, tên nhóc Cao Vũ này chắc giờ đang hưởng phúc rồi nhỉ? Ông đây đối xử với nó tốt lắm luôn ha?”
Hứa Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tay kẹp thuốc lá, mặt cười âm hiểm còn có cả sự ghen tị sâu đậm.
Dù sao một cô gái hoàn mỹ như Nam Phương Minh Nguyệt cũng là ước mơ từ rất lâu của anh ta.
“Cậu Hạo, tên Cao Vũ kia chắc phải cảm ơn cậu rồi”
Bọn tùy tùng cười ha ha nói.
“Thế nào, chỗ thuốc ấy đủ rồi chứ?”
Hứa Vĩnh Hạo hút một hơi thuốc hỏi.
Tùy tùng vỗ ngực, tràn đầy tự tin nói: “Cậu Hạo, cậu yên tâm đi, tôi cam đoan đêm nay tên Cao Vũ mười lân hóa sói!”
“Ha ha ha! Được! Được! Được lắm!”
Hứa Vĩnh Hạo nghe vậy cười to không ngừng nói: “Nhiêu như vậy, cho dù là trâu bò thì mai cũng gục thôi, sao mà có thể đứng lên được chứ”
“Đến khi đó thì trạng thái của hắn ta làm sao có thể tham gia trận chung kết chứ? Sợ rằng một cơn gió cũng có thể thổi bay hấn ta nhỉ?”
Hứa Vĩnh Hạo càng nghĩ càng vui vẻ.
“Cậu Hạo, một chiêu này của cậu thật sự là quá tàn độc, không đúng, là cao minh! Cao minh!”
Tên tùy tùng vội nịnh bợ.
Hứa Vĩnh Hạo hơi tự đắc, cười nói: “Chuyện mà tôi đầu độc họ thì đến lúc bị phát hiện sẽ là chuyện lớn.”
“Nhưng loại thuốc này giúp họ làm việc kia, làm sao mà không biết xấu hổ nói ra chứ? Cho dù có nói thì sao nào? Kết tội chết cho ông đây à?”
Hứa Vĩnh Hạo đã sớm lên kế hoạch kỹ cho nên chỉ cho mỗi loại thuốc kia thôi.