“Thật đáng khinh.” Cao Phong nhíu mày.
“Tôi sai rồi, anh Phong, anh tha cho tôi đi, tôi hứa từ nay trở đi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Dương Đông Huy dập đầu xin tha nhưng Lê Tiểu Quyền không hề muốn nghe, đạp cho anh ta mấy phát.
Sau khi Cao Phong nghe Lê Tiểu Quyền báo cáo sự tình, anh không khỏi thở dài.
Trên thế gian này, người tốt nhiều mà kẻ ích kỷ đê tiện xấu xa cũng không ít.
“Keng keng!”
Cao Phong mất hứng, anh ném con dao trong tay xuống đất, xoay người đi ra cửa.
Đối với anh, nhìn tên Dương Đông Huy kia một giây cũng đủ bẩn mắt.
“Anh Phong, nên xử lý anh ta thế nào?” Lê Tiểu Quyền khó hiểu hỏi Cao Phong.
Dương Đông Huy bị Lê Tiểu Quyền đá gục trên mặt đất, răng cũng rụng mất vài cái.
“Loại đê tiện này, phải giết chứ giữ lại có tác dụng gì?”
Cao Phong hừ lạnh, anh xoay người rời đi.
Giết Dương Đông Huy coi như là giải thoát cho vợ con anh ta.
Nhưng những vết thương đau đớn Dương Đông Huy gây ra cho họ sẽ lưu lại những vết sẹo sâu khó liền.
“Giết anh ta bẩn tay lắm, mỗi người các người một dao cho tên kia thịt nát xương tan luôn đi.” Lê Tiểu Quyền ra lệnh cho thuộc hạ.
Một đám người lòng đầy căm phẫn ùa lên chém từng dao vào kẻ đang nằm dưới đất.
Người có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ ấy không đáng được tha.
“A, tôi sai rồi, đừng giết tôi!”
Đây là câu nói trọn vẹn cuối cùng của Dương Đông Huy khi còn thở, giống như lời trăn trối của anh ta trước khi xuống địa ngục.
Từng người từng người chém lên xác Dương Đông Huy vẫn còn hơi ấm trên mặt đất.
Những mũi dao sắc bén lạnh như băng chém ra, máu vương đầy đất.
Dương Đông Huy kêu thét thảm thiết. Sau đó tiếng kêu ngày càng yếu dần đi và tắt hẳn.
Cho dù không nhìn tận mắt cũng có thể đoán được Dương Đông Huy hiện giờ đã thịt nát xương tan.
Hơn mười thanh niên quỳ trên đất sợ vãi ra quần, họ không ngừng run rẩy.
“Thấy không? Đây mới là trai đểu chân chính.”
Phạm Thanh Nhiên thấy Cao Phong đang tiến tới thì cô ta nói một câu không đầu không đuôi như vậy, cũng vì trong lòng cô ta đang bất bình cho vợ con của Dương Đông Huy.
“Nhắc chuyện đấy làm gì?” Cao Phong khẽ nhíu mày
“Em chỉ muốn nói anh là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này.”
“Anh đừng cố chấp như vậy nữa, anh hãy quên cô ấy đi và cho em một cơ hội được không?” Phạm Thanh Nhiên xoa xoa cánh tay.
Lúc nãy cô ta liều mạng muốn đỡ thay cho Cao Phong một nhát dao, tuy gặp dữ hóa lành không làm sao nhưng cánh tay của cô ta vẫn bị thương.
Cao Phong nhìn tay Phạm Thanh Nhiên, anh nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi. Tôi không làm vậy được.”
“Trái tim tôi chỉ đủ chỗ cho một người mà thôi, vì vậy tôi đành phải xin lỗi cô rồi.”
Sau câu nói ấy, không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
Cao Phong nói vô cùng kiên quyết.
Cho dù Phạm Thanh Nhiên đã từng liều mạng vì anh, nhưng trong lòng anh luôn luôn chỉ có hình bóng của Kim Tuyết Mai.
Phạm Thanh Nhiên sửng sốt, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, giả vờ kiên cường nói rằng: “Không sao, em không cần anh đáp lại, để em yêu anh là đủ.”
“Cho đến khi anh chán ghét em, thì em sẽ rời đi, được không?”
Cao Phong im lặng một hồi, xong anh khẽ gật đầu: “Được”
“Quyết định vậy đi! Ngoắc tay!” Mắt Phạm Thanh Nhiên sáng ngời.
Cao Phong xua tay, sau đó anh đi tới chỗ đám người đang quỳ dưới đất.
“Anh Phong, phải xử lý thế nào ạ?” Thương Tuấn Hồng vội vã đi tới hỏi.
“Anh Phong! Xin anh tha mạng, chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm công cho người ta mà thôi.”
Hơn mười thanh niên hoảng sợ, quỳ trước người Cao Phong dập đầu không ngừng.
Tận mắt nhìn thấy Dương Đông Huy bị băm thành thịt vụn, hình ảnh quá kích thích thị giác, từ đáng sợ cũng không đủ để hình dung nỗi sợ của họ.
Bây giờ bọn họ ai cũng sợ hãi và kinh hoàng.